VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 119

Mộ Dung Phong lẳng lặng ra về nhưng hắn không hồi phủ. Hắn cũng

không biết mình đi đâu, hắn chỉ biết mình phải đi thật xa, đi xa nơi này.
Hắn không muốn hoàng huynh phải bận tâm về hắn, cũng không muốn làm
tổn thương Hiểu Hiểu của hắn. Lúc hắn nghe thấy nàng nói vẫn sẽ yêu hắn,
hắn hạnh phúc vô cùng. Chỉ là, hắn không muốn thấy nàng vì hắn mà khóc,
không muốn nàng vì hắn mà sợ hãi. Hắn quay đầu hướng về phía hoàng
cung, mỉm cười nói :

- Tạm biệt.

Tạm biệt những người mà hắn yêu thương. Tạm biệt mẫu hậu, tạm

biệt lão hoàng huynh nhiều chuyện và...tạm biệt tình yêu của hắn, Hiểu
Hiểu. Hi vọng mọi người sẽ có cuộc sống tốt hơn sau khi hắn rời khỏi đây.

Mộ Dung Phong phi ngựa thật nhanh về phía rừng rậm, hắn chán ghét

khu phố thị nhiều người này. Cánh rừng đó khá vắng vẻ, có lẽ là nơi lí
tưởng cho hắn ngụ cư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.