VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 142

tuyệt mĩ bao phủ bởi một mảnh hàn sương. Ánh mắt lạnh lẽo không giấu
sát ý cuồn cuộn.

***

Huỳnh Hiểu ngồi trong phòng, nàng cố giãy dụa hai tay mong sao có

thể làm lỏng dây trói mà thoát được nhưng vô ích, ở hai cổ tay truyền đến
cảm giác vô cùng đau rát. Đúng lúc này, một đạo quang màu vàng xuất
hiện, một nam nhân có bộ dáng mờ ảo hiện ra. Hai tên sát thủ canh giữ
Huỳnh Hiểu không hiểu chuyện gì xảy ra, vô cùng kinh ngạc trước sự xuất
hiện của nam nhân kia. Chúng rút đao ra xông tới định giết chết nam nhân
đó. Nhưng người này đến một cái liếc mắt cũng không thèm liếc, bàn tay
khẽ búng một cái, hai luồng sáng màu vàng bay ra đâm thẳng vào hai kẻ
ngu ngốc kia .

Phụt…phụt…Máu tanh bắt ra, hai nam nhân to lớn kia chết không kịp

nhắm mắt. Huỳnh Hiểu nhìn tên lạ hoắc kia một lúc, sau đó mắt nàng sáng
lên, mừng rỡ kêu một tiếng :

- A, tên quái thai...à quên Dạ thần.

Dạ thần mỉm cười, lão ta biết nàng sẽ nhận ra mình. Lão vung tay một

cái, dây trói trên người nàng lập tức rơi xuống. Huỳnh Hiểu vội vã đứng
dậy, xoa xoa cổ tay nhăn mặt nói :

- Dạ thần à. Sao ông không xuất hiện sớm một chút? Có biết ta bị trói

đau lắm không hả?

Dạ thần không đáp lại nàng. Lão ta ném cho nàng một bộ y phục kêu

nàng đi thay. Huỳnh Hiểu nhìn quần áo trong ngực thắc mắc , đây chẳng
phải quần áo ở hiện đại của nàng sao?

- Mau thay đi.- Dạ thần nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.