VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 150

Dạ thần cười khẽ một tiếng, lão ung dung đến bên cạnh Mộ Dung

Phong, tự nhiên búng mấy cái vào đầu hắn. Mộ Dung Phong cảm thấy có
một con sóng đang xâm nhập vào đại não hắn. Toàn thân hắn căng cứng,
mồ hôi lấm tấm trên trán , hai tay hắn nắm chặt lại, trong đầu rung lên từng
hồi rất mạnh. Rồi đột nhiên cơn chấn động ấy dừng lại, có một dòng nước
chảy nhẹ nhàng mang theo những hình ảnh lạ lẫm lại có phần quen thuộc
dần dần bao phủ tâm trí hắn. Hai mắt Mộ Dung Phong lóe lên một tia kinh
ngạc nhưng nhanh chóng biến mất. Hắn ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mặt
:

- Cha.

Dạ thần hài lòng mỉm cười, lão vỗ nhẹ lên vai Mộ Dung Phong :

- Con trai. Cuối cùng con cũng chịu nhớ lại rồi.- Nói rồi lão rất tự

nhiên ngồi xuống cạnh Mộ Dung Phong có chút quan tâm nói.- Thần sắc
của con không tốt. Là vì lo tìm kiếm người kia?

Mộ Dung Phong không đáp, chỉ khẽ gật đầu, tầm mắt chuyển rời ra

xa. Ánh mắt hắn mông lung, trong mắt không hề tồn tại cảnh vật mà tồn tại
một hình ảnh nào đó.

Dạ thần thở dài, con trai lão từ khi nào lại thành bộ dáng này? U Linh

con lão từ trước đến nay luôn cao ngạo, lạnh lùng, đâu có dáng vẻ ủ dột,
thất thần như vậy.

- U Linh, nàng mất tích là do con.

Mộ Dung Phong nghe thấy lời nói của Dạ thần liền quay đầu lại, hơi

nhíu nhíu mày. Tại sao lại là lỗi của hắn?

- Thứ nhất là do con có Hỏa kiếm mà bọn Vân quốc kia thèm muốn,

hơn nữa chúng bao lần muốn bắt con nhưng không thành, thế nên mới dùng
nàng làm vật trao đổi. Nói cách khác nguyên nhân nàng bị bắt là do con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.