kinh khủng từ ngọn pháo kia.
Theo đà đó, Nhân quốc mạnh mẽ tấn công. Mộ Dung Phong dùng
khinh công bay lên, vung kiếm chém thành một dải lớn màu đỏ đầy uy lực.
Phụt…phụt…Những cái đầu lăn lóc rơi xuống, trong đó có một đô đốc
thành. Quân sĩ Nhân quốc thấy chiến tướng của mình dũng mãnh như vậy,
sĩ khí liền dâng cao, đồng loạt giơ kiếm lên xông tới. Trước quân đội mạnh
như hổ của Nhân quốc, đám tàn quân Vân quốc liền tháo chạy. Chúng mất
hết toàn bộ ý chí chiến đấu, chỉ biết cắm đầu chạy để bảo vệ tính mạng. Vì
thế mà trong quân hỗn loạn, người người dẫm đạp lên nhau mà chết.
Vân quốc thua thảm hại, tử sĩ nhiều vô số, thành trì đổ nát tan hoang
nhuốm một màu tang thương chết chóc. Mộ Dung Phong cho quân tiến vào
kinh thành, tất cả những kẻ ngoan cố kháng cự hắn đều giết chết. Thủ đoạn
của Mộ Dung Phong rất tàn bạo, hắn không thích nói nhiều, chỉ thích dùng
hành động. Khi bảo kiếm của hắn vung lên cũng là lúc máu đổ thành sông.
Vó ngựa của hắn đi đến đâu, tiếng khóc than lan tới đó. Đối đầu với hắn kết
cục chỉ có một chữ " chết" . Và đó cũng là kết cục của hoàng đến Vân
quốc. Lão chết trong đau đớn, đầu bị treo trên tường thành. Hành động này
của Mộ Dung Phong chỉ dùng hai chữ tàn bạo để mà nhận xét.
Sau Vân quốc là đám người thảo nguyên hống hách, kiêu ngạo. Chúng
bao lâu nay luôn tìm cách xâm phạm lãnh thổ Nhân quốc. Quân thảo
nguyên rất mạnh, lại hiếu chiến và có thế mạnh về kị binh. Chúng nhân cơ
hội Nhân quốc và Vân quốc chiến tranh để ra tay bởi lẽ quân đội Nhân
quốc đã dồn hết về phía Tây Bắc để chiến đấu với Vân quốc. Nhưng chúng
đã lầm, Mộ Dung Triệt phái mười vạn quân đi ngăn chặn quân thảo
nguyên, cố gắng dùng lối đánh lâu dài để cầm cự một thời gian. Mộ Dung
Phong ở phía Tây Bắc dùng cách đánh nhanh thắng nhanh, nâng cao sĩ khí
của quân lính, sau đó tức tốc dẫn binh về Đông Bắc cứu trợ. Trước đám
người thảo nguyên như lang sói, Mộ Dung Phong quyết lấy bạo áp chế bạo.