VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 165

- Ài, Huỳnh Hiểu cô nương, cô là người mới đến đây nên không biết

đấy thôi. Lâm Tịnh vốn là con trai của Đô đốc thành Nam Kinh, mẹ hắn là
con gái một thương nhân rất giàu có. Hắn tính tình hốc hách, kiêu ngạo lại
rất háo sắc. Nhà ta có nợ nhà hắn một món tiền lớn, hắn lại lấy lãi cao nên
hơn chục năm nay vẫn chưa trả hết. Hoa nhi của chúng ta năm nay mới có
mười lăm tuổi, cũng gọi là có chút tư sắc. Lâm Tịnh muốn lấy Hoa nhi làm
thiếp, hắn hứa sẽ xóa nợ cho chúng ta. Nếu chúng ta không chịu, hắn sẽ ép
chúng ta trả hết tiền, mà chúng ta…ài…làm sao có đủ tiền để trả chứ.

Đỗ Thiện buồn bã nói. Mấy hôm nay, gia đình nàng vì chuyện này mà

phiền não. Huỳnh Hiểu cũng hiểu nỗi lòng của phu thê nhà này nhưng nàng
lại không có cách nào giúp đỡ họ.

***

Mấy hôm nay, Mộ Dung Phong trong lòng cứ thấy bứt rứt lạ thường.

Hắn tâm tình có chút không tốt, lại rất hay gắt gỏng.

Mộ Dung Triệt vì Mộ Dung Phong mà không ít lần đau đầu. Đệ đệ

hắn trước kia ngoan ngoãn bao nhiêu thì giờ dữ dằn bấy nhiêu. Tiểu Phong
rất khó tính, chỉ không vừa mắt vật gì thì sẽ ném đi, không ưa ai thì sẽ giết.
Mà kẻ đi sau thu dọn hậu quả chính là bạn hoàng đế đáng thương nhà
chúng ta. Mộ Dung Triệt nhiều lúc cũng khuyên đệ đệ nên kiềm chế tính
khí một chút nhưng Mộ Dung Phong chỉ lừ mắt một cái, toàn thân hắn đã
run như cầy sấy rồi, đâu dám nói câu nào nữa.

Trước kia tiểu Phong chỉ cần dùng bánh ngọt là có thể dụ dỗ, bây giờ,

ài, có cho hắn cũng không thèm. Mộ Dung Triệt nhớ lại hai năm trước.

Mộ Dung Phong cầm một chiếc bánh ngọt lên nếm thử. Hắn vừa nuốt

vào liền cau mày khó chịu ném chiếc bánh trong tay đi, quát lên :

- Vứt hết đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.