VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 177

Huỳnh Hiểu có chút cảm động, hắn đối với nàng mãi là chung tình

như thế. Vậy mà nàng lại nghi ngờ hắn, không sớm trở về bên hắn. Huỳnh
Hiểu trong lòng liền tự trách.

- Vậy tại sao chàng biết ta ở đó rồi tới cứu ta?

- Ta cũng không biết. Lúc đó, ta cứ vô thức bước đi rồi đột nhiên nhìn

thấy nàng bị đám nam nhân kia kéo đi, còn nghe thấy tên khốn đó có ý định
giở trò với nàng.

Nói đến đây, hai mắt Mộ Dung Phong tràn ngập lửa giận. Nếu không

vì nàng hắn đã sớm cho tên kia đi gặp Diêm Vương rồi.

- Tiểu Phong. Cảm ơn chàng, cảm ơn chàng đã xuất hiện, cảm ơn

chàng đã đợi ta...

Hắn lấy tay che miệng nàng lại :

- Hiểu Hiểu, nàng không cần phải cảm ơn ta, ta làm tất cả là vì nàng.

Hiểu Hiểu, ta yêu nàng.

Hắn vươn tay vuốt ve gò má mềm mại rồi di chuyển tới sống mũi,

cánh môi hồng. Mộ Dung Phong chợt dừng lại, hắn cúi đầu chậm rãi chiếm
lấy bờ môi nàng. Hắn hôn rất dịu dàng, đầu lưỡi khẽ đảo trong khoang
miệng nàng. Một nụ hôn này chứa bao nhiêu nhớ nhung của hắn suốt hai
năm nay. Một nụ hôn này mang theo toàn bộ tư tình của hắn đối với nàng.
Giây phút này, cả hai người đều đắm chìm trong hạnh phúc đoàn tụ. Cả
nàng và hắn đều để cho tình cảm dẫn dụ, chìm vào trầm mê.

Dần dần nụ hôn của Mộ Dung Phong không còn dịu dàng nữa mà trở

nên bá đạo. Toàn thân hắn như có một nguồn nhiệt sục sôi đánh thức dục
vọng của hắn. Mộ Dung Phong buông tha cho cánh môi đã bị hắn dày vò
đến sưng đỏ kia di chuyển tới cổ nàng gặm cắn. Mùi hương dịu nhẹ của
nàng thoảng qua càng làm hắn thêm điên cuồng. Huỳnh Hiểu thở hổn hển,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.