VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 34

Âm thanh của còi ngọc lần nữa vang lên, Vệ Ảnh nghe thấy rõ ràng,

tuyệt đối không sai. Hắn bực mình buông chiếc đùi gà chưa kịp cắn xuống,
thi triển khinh công, bay đến hậu viện. Tại đây, Huỳnh Hiểu vẫn điềm
nhiên ngồi nướng khoai.

-Huỳnh Hiểu cô nương. Cô nương có việc gì muốn tìm ta thì mau nói

đi.

Nghe thấy giọng nói có phần giận dữ, Huỳnh Hiểu cũng cảm thấy sợ

nghen. Vệ Ảnh đại ca đã từng kề kiếm vào cổ nàng, hại nàng đến giờ vẫn
còn bị ám ảnh nha. Nàng cũng không hiểu tại sao Vệ Ảnh lại tức giận với
nàng. Rõ ràng là nàng không có tìm hắn mà. Huỳnh Hiểu mờ mịt nhìn hắn :

- Ta thề là ta không có việc gì muốn nhờ huynh hết.

- Huỳnh Hiểu cô nương, ta không có thời gian nói đùa với cô.

- Ta nói thật mà.

- Hừ, không phải cô thổi còi ngọc từ nãy đến giờ sao ? - Vệ Ảnh bực

dọc nói. Nữ nhân này cố tình đùa giỡn hắn lại còn giả ngu. Nàng hại hắn
hai lần không kịp ăn đùi gà thơm ngon. Nghĩ đến hắn càng thấy bực.

- Ta không có.- Huỳnh Hiểu phủ nhận.

- Cô có.

- Ta không có.

- Cô có. Cô nên nhớ còi ngọc này là vật mà hoàng thượng ban cho, chỉ

dùng khi thật sự có chuyện gấp. Cô không thể lấy ra chơi như vậy.Ta nhắc
nhở cô nên chú ý một chút, đừng có tùy hứng.

Tiếng còi vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Vệ Ảnh

cùng Huỳnh Hiểu nghe thấy âm thanh ấy không khỏi hoảng hốt. Thế là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.