VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 62

quá tàn bạo mà. Nàng cựa mình thoát ra khỏi vòng tay Mộ Dung Phong.
Đôi mâu quang thủy trong suốt sóng sánh một tầng nước hướng về phía
hắn, Huỳnh Hiểu cất giọng hỏi, thanh âm có chút run rẩy :

-Cậu…cậu thật sự đem xác chúng cho...

Mộ Dung Phong không do dự gật đầu khẳng định. Huỳnh Hiểu cảm

thấy toàn thân có một luồng khí lạnh bao trùm, nàng rùng mình rồi ngất
xỉu.

Mộ Dung Phong khó hiểu nhìn nữ nhân trong ngực. Hắn không biết

tại sao Hiểu Hiểu đang nói chuyện với hắn tự dưng lại lăn ra ngủ, như thế
bị coi là mất lịch sự nghe. Hừ, phong cách này thật giống mẫu hậu hắn.
Hiểu Hiểu của hắn đã ngủ cả đêm rồi, giờ lại muốn ngủ nữa à? Thiệt là lười
quá đi à. Mộ Dung Phong ôm lấy nàng đặt vào giường, nhẹ nhàng đắp chăn
mỏng lên người nàng rồi mỉm cười ôn nhu. Hắn vươn tay vén những sợi tóc
mai xòa xuống gương mặt xinh đẹp của nàng rồi lặng lẽ rời đi.

Huỳnh Hiểu trở về vương phủ đã ba ngày nhưng những kí ức ngày

hôm ấy cứ ám ảnh khiến nàng gặp ác mộng hàng đêm. Nàng cảm thấy rất
bất an. Mấy hôm nay, nàng tìm cách tránh né Mộ Dung Phong, cố gắng
càng ít tiếp xúc với hắn càng tốt bởi hễ cứ nhìn thấy hắn nàng lại nghĩ tới
chuyện hôm đó. Nhưng cục kẹo cao su này cứ dính chặt lấy nàng nói thế
nào cũng không chịu rời đi. Huỳnh Hiểu muốn tránh hắn chỉ có một cách :
nằm lì trong phòng giả vờ ngủ.

Tuy Huỳnh Hiểu có chút lo lắng nhưng nội tâm không nén nổi tò mò

muốn biết nguyên nhân biến đổi của Mộ Dung Phong. Huỳnh Hiểu đi đi lại
lại trong phòng cuối cùng cũng quyết định tìm người đó hỏi. Nàng rút chiếc
còi ngọc trong tay áo ra đưa lên miệng, dùng hết sức để thổi.

Hoàng cung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.