Thu Vũ đàn liên tục mấy bài, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng
đàn của cô tràn ngập bi thương cùng tức giận, nói vậy là người có tâm sự.
Sau đó, Hàn Nguyệt Nguyệt liên tục đến Túy Hồng lâu nghe Thu Vũ
đàn.
“Tiểu công tử, lại tới nữa”
Hàn Nguyệt Nguyệt vốn là vóc người nhỏ, mặc trang phục đàn ông,
làm cho người ta cảm thấy đây chỉ là tiểu công tử hơn mười tuổi
“Đúng vậy a, làm phiền bà dẫn đường”
Hàn Nguyệt Nguyệt lại nhét đĩnh bạc vào tay tú bà. Tú bà kia cười đến
mắt híp thành một đường.
Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn ngồi ở trước mành, mấy ngày nay nàng thật
sự chỉ là nghe thấy tiếng đàn của Thu Vũ, chưa từng nhìn qua bộ dáng của
người đánh đàn.
“Công tử lại đây”
Thu Vũ vẫn ngồi ở sau mành như cũ, nàng cảm thấy được Hàn Nguyệt
Nguyệt có thể nghe hiểu tiếng đàn của nàng, cho nên ở trước Hàn Nguyệt
Nguyệt Thu Vũ hoàn toàn không hề che dấu trái tim bất mãn của mình mà
gửi gắm vào tiếng đàn, hi vọng có người lý giải sự đau khổ trong nội tâm
cô, nếu không có gặp chuyện gì, người nào lại cam tâm lưu lạc đến nơi đây.
“Thu Vũ cô nương, ta biết cô không cam lòng lưu lạc đến nơi này. Thu
Vũ cô nương là người có tài, thanh lâu này chỉ có thể làm bẩn tài hoa của
cô, nếu cô nương tin lời của ta nói, có thể hay không đem tâm sự nói cho ta
nghe, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp cô nương chuộc than”