tích lũy them nhiều kinh nghiệm, mới có thể không ngừng nâng cao khả
năng của chính mình.
“Nguyệt Nguyệt từ nhỏ ở trong cốc, không có tiếp xúc với người bên
ngoài, ta sợ nó sẽ thua thiệt, một cô bé mới hơn mười ba tuổi sao có thể
nghĩ đến chuyện lưu lạc giang hồ, không được, ta phải viết thư cho Hàn
gia, nếu Nguyệt Nguyệt thật sự có gì nguy hiểm, Hàn gia cũng có thể âm
thầm giúp một tay”
Nguyệt Nguyệt xem như con gái của bà, từ khi sinh ra cho đến nay
đều ở bên người bà, hôm nay còn một thân một mình đi xông pha giang hồ
gì đó, bà làm sao có thể yên tâm.
“Cũng tốt, Nguyệt Nguyệt là tôn nữ của Hàn gia, mượn cơ hội này cho
bọn họ gặp nhau cũng tốt, nếu không Nguyệt Nguyệt đến nay cũng luôn
cho là mình không có người thân trên đời.”
Mà bên kia, Nguyệt Nguyệt trộm lệnh bài của Y Phẩm Đường, mới ra
đường hầm, nhìn thấy trong tầm mắt là một mảnh trăm hoa trắng muốt,
không một điểm nhơ nào, bởi vì đường hầm không có ánh sáng, đột nhiên
thấy sáng chói, ánh mắt có chút không thích ứng được, nhắm mắt lại, sau
đó lại mở ra.
“A~ rút cục cũng đi ra được” run lên, “Thật đúng là lạnh, may mà mặc
mấy bộ y phục, nếu không bị đông cứng chết.”
Nàng đem bọc quần áo trên người khoác lên vai, xoay người thấy khối
đá viết chữ Vô tự bi, đi tới, đưa tay sờ sờ, chữ Vô tự bi bên trên không có
tuyết đọng, cái này ở trên tuyết lạnh thế này mà không thấy tuyết đọng lại.
Thật kỳ quái!!!
Đây chính là địa phương nàng được bà vú đưa đến năm đó, hôm nay
đã hơn mười ba tuổi, xung quanh tất cả đều không thay đổi, coi như có thay