VƯƠNG GIA TA BIẾT SAI RỒI - Trang 41

kiếp trước nàng là người phương nam, chưa từng thấy tuyết, vì muốn nhìn
thấy bão tuyết mà năm thứ ba đại học nàng đã cùng đám bạn đi phương bắc
một chuyến.

Giương mắt nhìn lên trời, tất cả là một màu trắng xóa, bầu trời còn đầy

bóng tuyết bay, Hàn Nguyệt Nguyệt không thể không cảm thán, nơi này
thật đẹp, tuyết dưới ánh nắng càng lớn, nhưng nàng không cảm thấy lạnh
chút nào, bởi vì cảnh sắc tuyệt đẹp trước mắt mà nàng sống đến bây giờ
mới được nhìn thấy. Nếu có cơ hội ở trên núi tuyết này làm mấy gian phòng
ốc, trước sau nhà đều có một vườn mai, cùng người mình yêu, nấu nước
pha trà, ngắm nhìn mai nở, cuộc sống như thần tiên thật đáng cho người ta
ngưỡng mộ.

Thường ngày nhìn sư tỷ múa ở trên khóm hoa, đã thấy thật đẹp, nếu sư

tỷ múa một bài ở chỗ này, chắc chắn là tiên nữ hạ phàm, chờ có cơ hội
mang sư tỷ đến đây, tỷ ấy nhất định sẽ rất thích.

Thả bọc quần áo trên tay xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt múa lại đoạn sư

tỷ đã dạy, vận dụng mọc cánh thành tiên, cả thân thể từ từ bay lên, trên
người nàng vốn mặc một thân xiêm y màu trắng, thân thể lại giống một
bông tuyết đang nhảy múa. Cách đó không xa.

“Gia, ta không phải hoa mắt, ta đã nhìn thấy tiên tử”

Tần Minh không thể tin được khi nhìn thấy trong tuyết có một cô gái

như tinh linh đang nhảy múa, không tự chủ mở miệng, nơi này đầy tuyết
rơi mà cô gái vẫn có thể nhảy múa, không phải tiên nữ thì là gì.

Mạch Dịch Vân nhìn bóng dáng trong tuyết, không để ý tới lời của

Tần Minh, Tần Minh thấy gia nhà mình không lên tiếng, mình dĩ nhiên
ngậm miệng lại. Cùng nhau nhìn chăm chú cảnh đẹp trước mắt, cuộc sống
khó thấy được cảnh đẹp như thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.