VƯƠNG GIA TA BIẾT SAI RỒI - Trang 50

người tra tới cũng không dễ dàng, cho nên từ lúc ra khỏi trấn nàng đều
dùng khăn che mặt, cũng không muốn có người tìm đến cửa.

“Cô nương, những thứ này đều là quần áo tốt nhất của bổn tiệm”

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn bà mập trước mắt đã nói muốn sùi bọt mép,

người kia chắc là bà Vương bán dưa khen mèo dài đuôi. “Để lại màu trắng,
những bộ kia đều mang hết đi”.

Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêm túc nhìn cách ăn mặc của mình, thoạt

nhìn càng thành thục càng tốt, nhìn gương mặt trong gương lúc đó, mặc dù
không nghiêng nước nghiêng thành như sư tỷ, nhưng cũng vẫn là đẹp lắm.
Hàn Nguyệt Nguyệt thích nhất là cặp mắt này, làm cho người ta có cảm
giác trong suốt, có lẽ nàng cách xa thế tục đã lâu, nên đôi mắt được tinh
lọc, không nhiễm bụi trần.

Mang theo khăn che mặt, nàng đi tìm phái Thanh Đồng ở thành Thanh

Dương, dù sao cũng là đại bang phái, tất nhiên rất dễ tìm, Hàn Nguyệt
Nguyệt xem xét một vòng nóc nhà, bây giờ là nửa đêm, những người khác
đã sớm ngủ, chỉ có hậu viện có một gian phòng là còn đèn, trước cửa phòng
còn có hai người đứng canh, chắc là phòng của Lý Thanh.

Hàn Nguyệt Nguyệt lấy tay chọc một lỗ ở cửa sổ giấy, nhìn vào tình

huống trong phòng. Trong phòng chỉ có một nha hoàn coi chừng, chắc là để
phục vụ Lý Thanh hằng ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt làm gác cửa ngoài cửa
hôn mê, sau đó điểm huyệt ngủ của nha hoàn kia.

Người trên giường sắc mặt trắng bệch, mắt trợn tròn, vẻ cảnh giác

nhìn một cô gái thân y phục trắng muốt, che kín mặt ngồi ở mép giường.
Lý Thanh đã không có sức lực để nói chuyện, chỉ có thể mặc người làm
càn, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không điểm á huyệt (huyệt câm), “Không
cần kinh hoảng (kinh ngạc + hoảng sợ), ta là tới cứu ngài”, Hàn Nguyệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.