VƯƠNG GIA TA BIẾT SAI RỒI - Trang 846

như vậy, mà đến thành còn rất xa”, nếu trời tối mà vẫn chưa đến được, vậy
phải ngủ ngoài đồng, không bằng bây ở lại đây, mai hẵng đi.

“Vâng.”, Trương Tiểu Tinh cho xe chạy đến trước cửa một ngôi nhà,

nhảy xuống xe, gõ cửa.

“Ai đó?” bên trong truyền ra một giọng nữ. Trương Tiểu Tinh đáp,

“Chúng tôi là người qua đường, trời sắp tối nên xin tá túc một đêm”, nghe
tiếng bước chân đến gần cửa, Trương Tiểu Tinh lùi về sau mấy bước.

Cửa gỗ mở ra, một phụ nhân chừng 30 tuổi, mặc quần áo giản dị, thò

đầu ra, thấy Trương Tiểu Tinh thì hỏi, “Các vị là người ở đâu? Sao lại đến
đây?” dân ở đây rất thưa thớt.

Trương Tiểu Tinh tươi cười đáp, “Phu nhân tôi dẫn tiểu thiếu già về

nhà mẹ đẻ, ở trong thành đằng trước, đi ngang qua đây, muốn xin ngủ nhờ
một đêm”, nàng chẳng biết cái thành kia tên gì, mà hiện tại đang ở đâu
nàng cũng không biết nốt.

Phụ nhân kia suy nghĩ một chút, “Hai người lớn và đứa bé à”. Trương

Tiểu Tinh gật đầu, “Có tôi, phu nhân và tiểu công tử”

“Ta đi mở cửa sau, cô nương đánh xe vào đi, để bên ngoài nguy

hiểm”, Trương Tiểu Tinh gật đầu, “Vâng, phiền tẩu rồi”

Vào bên trong, Hàn Nguyệt Nguyệt mới ôm hai nhóc xuống xe, viện

rất lớn, nhưng hơi cũ. Phụ nhân vừa thấy Hàn Nguyệt Nguyệt là biết người
có tiền, đóng cửa xong liền đi tới nói, “Phu nhân, sinh đôi à? Thật là có
phúc”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Cảm ơn”

Trong nhà, đồ đạc có chút cũ, nhưng nhìn rất sạch sẽ, Hàn Nguyệt

Nguyệt ngồi xuống ghế. “Uống chén nước đi, nơi này hoang vắng, cũng
không có đồ gì chiêu đãi” phụ nhân kia rót cho hai người chén nước,cười
nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.