Bạch Cầu như một làn khói nhảy lên một tảng đá cao nhất, từ trên cao
nhìn xuống, có cảm giác xem Thư Nhã Phù như một tiểu nhân.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, cái đuôi to phẩy phẩy hai bên trái phải, ánh mắt
tràn đầy uy thế nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù bên dưới kia, một cái móng
vuốt nâng lên quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người của Nhã Phù,
cái mông vặn vặn, ánh mắt u oán, thu hồi cái tay duỗi thẳng lại, chống cằm
làm như đang nhìn xa phương xa.
Thư Nhã Phù: ". . . . . ."
Đập chết con chồn tuyết này, bây giờ là nó đang lấy vẻ mặt nàng ngồi
ngẩn người, lại còn học giống y như đúc, kể cả nét mặt, chân mày nàng
nhếch lên khi gặm hạt dưa cũng không bỏ sót, giống như là sợ người khác
xem xong không hiểu, cuối cùng còn làm ra bộ dáng nhai nhóp nhép, đặc
sắc vô cùng.
Rõ ràng nàng làm tư thế lười biếng như vậy, thế nhưng đến lượt con
chồn này làm, lại làm ra bộ dáng khôi hài chết người như thế!
Thư Nhã Phù cắn răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm bộ dạng Bạch Cầu
hận không thể nhào tới bóp chết con chồn mập này ngay lập tức.
Bình thường lúc có chủ nhân bên cạnh, nó luôn hận không thể đem nàng
cùng chủ nhân đáng kính của mình cách xa hơn năm trăm dặm, hiện tại
càng thên hận không thể đem nàng hạ xuống thấp hơn một bậc, trở thành
một oán phụ.
Thư Vũ Trạch cười híp mắt đưa tay kéo tay của nàng, trấn an vỗ vỗ, nói:
"Mẹ đừng nóng giận, đừng chấp nhặt Bạch Cầu làm chi!"
Sắc mặt bây giờ của nàng và Bạch Cầu vô cùng khó coi rồi, không thể
cùng Bạch Cầu tiếp tục được nữa!