yêu mị của mình. Nhưng giờ phút này, cái người xưa nay thiên kiều bá mị
kia, cả khuôn mặt đầy vẻ tức giận, vô cùng tức giận!
Đáng chết, chính là tên tiểu tử khốn kiếp này đi quyến rũ bảo bối thân ái
nhà ta!
Hừ, dáng dấp không ra gì, còn dám đi quyến rũ đồ đệ bảo bối của ta, còn
quyến rũ cả Tiểu Trạch Trạch bảo bối của ta! Hừ hừ!
"Nghe nói Tề vương gia Đông Ly quốc thuở nhỏ có bệnh trong người,
nam nhân như vậy làm sao có thể làm chỗ dựa được chứ, ngươi thấy đúng
không, Phù nhi bảo bối!" Lão già mềm mại cười một tiếng, nhìn về phía hai
người Thư Nhã Phù mở miệng nói.
"Đúng vậy, ai cũng phải có thân thể kiện kiện khang khang mới được!"
Thư Nhã Phù mắt cũng không liếc một cái thuận miệng đáp một tiếng,
tiện tay gắp một miếng thịt hầm, đối với chuyện lão đầu tử âm dương quái
khí hoàn toàn làm như không thấy.
Dù sao cũng sẽ có người đi ứng phó, nhiệm vụ của nàng chính là ăn, vùi
đầu ăn là được! Những thứ khác, người nào nói chuyện. . . . . . Chính bọn
hắn tự mình giải quyết đi!
Nam Cung Thần giơ tay lên gắp miếng cá, bóc xương cá sau để vào
trong chén Nhã Phù, cười nói: "Khỏe mạnh không khỏe mạnh thật ra thì
nhìn Vũ Trạch đã biết, không khỏe mạnh thế nào sinh ra con trai tốt như
vậy! Vũ Trạch con thấy đúng không!"
Thư Vũ Trạch mới vừa lui về phía sau một bước, cười ha hả: "Ha ha ha,
đúng vậy đúng vậy!"
Im lặng, cậu cảm thấy hôm nay lão già cùng phụ thân Tề vương gia hai
người chống lại, thật là một bi kịch.