tay bóp gương mặt của con trai mình một cái, nhỏ giọng len lén nói đầy
nhạo báng.
"Mẹ, mẹ tìm nàng dâu nhỏ cho con rồi hả?" Thư Vũ Trạch nháy nháy
mắt vô tội, rất ngây thơ nhìn mẹ ruột của mình.
"Nàng dâu của con, Bổn vương đã giúp con tìm một người rồi, Vũ Trạch
xem ngày nào đó rãnh rỗi có thể đi xem một chút đấy!" Nam Cung Thần
không biết chạy tới bên cạnh các nàng từ lúc nào, đưa tay kéo Vũ Trạch mà
Nhã Phù đang ôm vào trong ngực, thình lình nhỏ giọng nói nhỏ, khóe môi
giơ lên, cực kỳ mị hoặc mê người.
"Phụ thân, không phải người đang nói thật đó chứ!" Thư Vũ Trạch có
chút sững sờ nhìn cha mình.
Câu tuyệt đối cho rằng đó là giả, cha Vương Gia thích đùa giỡn cùng
mình, cái chuyện tìm nàng dâu nhỏ này là chuyện lớn, người cũng không
thể tùy tùy tiện tiện bán đi được, mình còn chưa thấy người kia thì sao có
thể chứ, cái này không thể được!
Như mẹ đại nhân đã từng nói: muốn tìm sẽ phải tìm người mình thích,
nếu không thích đặt ở trong mắt đó không phải là tự tìm ngược sao!
"Ta lại không có nói đùa!" Nam Cung Thần hí mắt mỉm cười, nghĩ tới
tiểu nha đầu Mạc gia kia, xem ra thật sự rất xứng đôi với Vũ Trạch, nếu
như quả thật có duyên phận, làm con dâu nhà mình cũng không có cái gì
không tốt.
"Ai, ta còn chưa tìm nàng dâu nhỏ cho con trai ta, ngươi tìm cho nó khi
nào?" Thư Nhã Phù trợn mắt, giương mắt cũng giống như Thư Vũ Trạch
đang trong ngực mình, hai mặt nhìn nhau, cũng cảm thấy Tề vương gia đột
nhiên nói chuyện này thật sự làm cho hai mẹ con nàng khiếp sợ, khó có thể
tiếp nhận.