chưa từng thấy cái ngọc bội này ở trên người lão đầu tử, nhưng nếu hồng
trần nói đó là vật của mẹ nàng, như vậy sao lại có thể ở trên người của lão
già kia.
Thư Nhã Phù chợt ngưng lại, cũng không có nhiều lời, lão già đối với
nàng giống như một người cha, mặc dù người này có lúc tương đối không
đáng tin cậy, nhưng cũng không đại biểu nàng sẽ mặc cho người khác đi
điều tra chuyện của hắn, như vậy là không được.
Tay thon liền vuốt, Thư Nhã Phù thản nhiên nhìn Hồng Trần nói: "Ngọc
bội cho ta đi, ta sẽ đưa cho Mộng Nhi tiểu thư, về phần những thứ khác, có
lẽ ngươi có thể đi hỏi bản thân nàng ta sẽ tốt hơn, ta cũng không biết
chuyện ngươi muốn biết, ngọc bội kia cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy!"
Hồng Trần không ngờ lấy được đáp án như vậy, mặc dù nàng cũng đã
từng nghĩ tới, có lẽ Thư Nhã Phù cũng không biết, nhưng như vậy càng làm
cho nàng nghi hoặc, mặc dù ngọc bội bị thất lạc, nhưng cũng nên ở trên
người của Thư Nhã Phù mới đúng, sao lại ở trên người của Trình Mộng
Nhi.
Nhưng lại đúng là ở trên người của Trình Mộng Nhi. . . . . . Trình. . . . . .
Hồng Trần trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn đưa ngọc bội cho Thư Nhã
Phù, cười bất đắc dĩ nói: "Đã như vậy thì làm phiền Thư tiểu thư đem ngọc
bội này trả lại cho Trình tiểu, nhưng ta hi vọng đừng để cho những người
khác thấy ngọc bội kia, cũng không hy vọng dùng nó làm những chuyện gì
khác, dù sao ta biết ngọc bội đó tồn tại là được!"
"Đương nhiên!"
"Hồng Trần cô nương tới đây là có chuyện gì sao?"
Nam Cung Thần đã trở lại, trên tay bưng một bàn ô mai, trên tay kia còn
có những loại trái cây khác, muốn để cho Thư Nhã Phù có thêm nhiều lựa