Trong đầu từ từ suy nghĩ, bản thân lại phản ứng trước, thân thể đã làm ra
động tác trước, bước lên trước, hai tay nắm ở phía sau xe lăn đẩy đi.
Đợi đến khi tay nàng nắm lấy mới đột nhiên nhớ tới, hành động này của
nàng có lẽ đã vượt qua quy củ, theo quy củ xe lăn của Vương Gia không
phải người nào cũng có thể đẩy, hơn nữa người có tính tình cổ quái như
Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần cũng không nghĩ đến nữ nhân này, lại có thể chạy đến
giúp mình đẩy xe lăn, cảm nhận được hơi thở của nàng sau lưng, thân thể
lập tức cứng ngắc, động tác đẩy bánh xe cũng ngừng lại.
Tròng mắt màu hổ phách lóe lên, tựa hồ đang suy tính chuyện gì, mà đôi
môi mím lại càng thêm chặt chặt .
"Ách. . . . . . Vương Gia, ta giúp ngươi đẩy!" Nhã Phù khẽ nghiêng đầu,
thận trọng mở miệng nói.
Nhã Phù đối với "Hành động thiếu suy nghĩ" của mình cũng có chút lúng
túng, thần sắc trên mặt thêm mấy phần ngượng ngùng, chỉ là cũng đã tiến
lên đây, lại lui ra cũng không tốt!
Nam Cung Thần cũng không trả lời, sau khi trầm mặc hồi lâu, đôi tay
bạch ngọc vẫn đặt ở trên bánh xe từ từ đặt lại trên hai chân, không trả lời
nhưng cũng dùng hành độngbày tỏ đồng ý với đề nghị của Nhã Phù.
Hai người một đường không nói, một ngồi, một đẩy, một tên yêu nghiệt
tuyệt mỹ, một xinh đẹp dịu dàng, cũng cực kỳ duy mỹ.
Chỉ là một màn này rơi vào đáy mắt Nam Cung Triệt, đáy lòng lại có
cảm giác là lạ, tâm tình phức tạp, hai người Nam Cung Thần và Thư Nhã
Phù lại đi cùng một chỗ, điều này thật sự để cho hắn có chút kinh ngạc.