"Hoàng thượng, ngươi chính là đóng dấu đi, không nói dối gạt ngài,
trong cung này, nô tỳ trên dưới cũng đã xử lý tốt lắm, người nơi này tất cả
đều là người Bổn cung an bài, cho nên hoàng thượng ngươi muốn phát ra
âm thanh gọi tới những người khác, đó là không thể nào, hoàng thượng. . . .
. . Ngài đã ở trên vị trí này thời gian quá dài, cũng đến thời điểm thay đổi
rồi."
Hoàng hậu nương nương lần nữa ngồi ở bên cạnh hoàng thượng trên
giường hẹp, đưa tay cầm lên ngọc tỷ lần nữa thả vào trên khay bên cạnh
Viên tổng quản bưng, đưa một tay lấy tay hoàng thượng kéo lên, dùng sức
lực đem tay hoàng thượng ân trên ngọc tỷ, đóng con dấu ngọc tỷ trên thánh
chỉ đã viết sẵn.
Tay chân vô lực, giờ phút này đáy mắt hoàng thượng mặc dù dữ tợn cùng
tức giận cỡ nào, cũng không có hơi sức đi ngăn trở động tác Hoàng hậu,
ông ta chỉ có thể nhìn hoàng hậu sử dụng ngọc tỷ của ông ta, cầm tay của
ông ta ở trên thánh chỉ nhường ngôi đó hạ xuống.
"Hoàng hậu, trẫm. . . . . . Thật là nhìn lầm ngươi!" Hoàng thượng cả
người vô lực đổ về đến trên giường, cắn răng giận dữ nhìn thê tử của ông ta
trên cao nhìn xuống, bên khóe miệng một mùi máu tanh dâng lên, một
ngụm máu tươi trực tiếp liền phun ra ngoài.
Phún ra máu tươi, hung dữ phun lên trên mặt hoàng hậu nương nương vì
tối nay mà ăn mặc cực kỳ tinh sảo.
"Hoàng thượng, ngài vẫn là nghỉ cho khỏe đi!" Thần sắc Hoàng hậu lạnh
nhạt, mặt không vẻ gì đứng dậy, đưa tay tùy ý lấy mu bàn tay gạt đi vết
máu trên gương mặt, cầm thánh chỉ đã viết xong trực tiếp xoay người
chuẩn bị rời đi.
Bước chân đi ra hai bước cũng là dừng lại, đáy mắt hoàng hậu xẹt qua
một vẻ tàn nhẫn, tay cầm giấy hung hăng siết chặt, từng chữ từng câu từ