WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 117

niệm đó. Chúng tôi cố gắng đến phòng tập thể dục, nhưng cứ cuối tháng
Một là lại thôi không đi nữa. Chúng tôi cố gắng ăn những món tốt cho sức
khỏe, nhưng đôi khi cũng ăn các món linh tinh. Có những đêm chúng tôi
uống đến say mèm, có những đêm chẳng đụng một giọt rượu. Luôn ở giữa
hai thái cực. Bởi vậy, cánh nhà báo đã thôi không bám theo chúng tôi.
Chẳng có gì đáng nói nếu tiêu đề bài báo của bạn chỉ là, “Một đám thanh
niên Ai-len say rượu”, không có gì để xem, chuyển mục tiêu! Đó là một
điều may mắn, vì chúng tôi có thể vui vẻ, tận hưởng bản thân nhưng không
để đời sống riêng tư bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, tôi rất mừng vì điều
đó.

Dù vậy, tôi nghĩ rằng lúc nào bạn cũng phải đề phòng. Không phải né

tránh mọi thứ, nhưng phải bản lĩnh. Đôi khi, không phải danh vọng, tiền tài
hay hoàn cảnh tạo ra vấn đề, mà chính là con người bạn. Có những người
tham gia các ban nhạc khi mới 17 tuổi và đã nghiện ma túy trầm trọng. Tôi
cũng tham gia ban nhạc ở độ tuổi đó, nhưng không điên cuồng vì ma túy.
Tôi đã không biến mình thành người rồ dại. Có lẽ do khác nhau về bản chất
và nguồn gốc. Mỗi người phản ứng trước mỗi sự việc theo những cách khác
nhau.

Sự nổi tiếng là một điều kì quặc mà cái tôi của bạn phải đối mặt. Cuộc

sống hằng ngày của bạn được tạo nên bởi rất nhiều công việc: hát trước mặt
hàng nghìn người, thực hiện các buổi phỏng vấn, radio, truyền hình, viếng
thăm những trẻ em ốm yếu trong bệnh viện, du lịch nước ngoài vì mục đích
từ thiện, cân bằng cuộc sống riêng tư... Một phút trước, bạn thấy mình được
hàng nghìn người tôn sùng, một phút sau họ nói xấu bạn như thể bạn chẳng
đáng một xu, hoặc như thể bạn chẳng có cảm xúc. Rất khó hiểu, và bạn phải
gắng hết sức để không ngã quỵ.

Mặt khách quan của những cám dỗ và thị phi đó là: ở trong một ban nhạc

pop còn khá khẩm hơn ở trong một ban nhạc rock. Khi chúng tôi bắt đầu sự
nghiệp, có một vài tạp chí pop như, Smash Hits, Top of the Pops và một số
tạp chí khác - bạn ít khi thấy tin về những ca sĩ nghiện heroin ở các trang
tạp chí đó. Chưa kể, chúng tôi đến từ Ai-len, tệ nạn ma túy ở đó rất ít, và
chúng tôi về nhà khá thường xuyên, nên chúng tôi tách biệt được khỏi hoàn
cảnh
, đặc biệt là ở London.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.