WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 153

gần và nói với tôi bằng giọng thì thầm, “Kian, họ đổ lỗi cho cậu. Cậu tham
gia vào việc chọn bài và cậu đã muốn phát hành ca khúc này làm đĩa đơn.
Nên họ nói đây là lỗi của cậu.”

Đột nhiên mọi sức ép dồn vào tôi. Tôi ngồi xuống và cảm thấy một gánh

nặng khủng khiếp nhất đời mình đang đè lên vai. Phản ứng đầu tiên của tôi
là, “Tại sao lại đổ lỗi cho tôi?” Tôi đã tham gia phối khí nhiều cho album
này và đã khiến việc hoàn thành nó trở nên dễ dàng hơn, nhưng không ai để
tâm đến công sức đó cả.

Chúng tôi bước vào văn phòng của Simon và tôi chỉ yên lặng ngồi đó.

Tôi rất thất vọng.

Các bức tường trong văn phòng của Simon được treo đầy giải thưởng và

đĩa nhạc, Nicky nói. Ông ấy ngồi sau chiếc bàn làm việc khổng lồ, hút thuốc
như một cái ống khói. Đằng sau ông ấy là chiếc gương bự chẳng khác nào
dòng chữ: “Phải, Simon, trông ông rất tuyệt.”

Tất cả chúng tôi ngồi xuống, đợi nghe ông ấy nói, Kian nhớ lại. Và
Simon lên tiếng, “Tôi có một ca khúc muốn các cậu nghe. Tôi nghĩ
chúng ta nên phát hành ca khúc này làm đĩa đơn tiếp theo”, vừa nói, ông
ấy nhấn nút play.

Mandy của Barry Manilow vang lên.

“Tôi muốn nó sẽ là đĩa đơn tiếp theo. Tôi tin rằng nó sẽ bán được cả triệu
bản”, Simon nói, “Tin tôi đi.”

Nó đã là đĩa đơn tiếp theo.

Nó đã là Thu âm của năm.

Nó đã bán được một triệu bản trên khắp thế giới.

Sau sự việc đó, tôi đã rút lui, không tham gia vào việc chọn bài nữa. Cái
ngày trong văn phòng của hàng đĩa đó, với những lời nhận xét và tình
hình xếp hạng thậm tệ đó, tôi đã nghĩ, Quên mẹ nó đi, mình đã can thiệp
quá sâu. Mình mới 23 tuổi và đang làm hỏng chuyện của một công ty thu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.