WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 45

Như lời Mark nói, đây là lần đầu tiên ngành kinh doanh âm nhạc đến với

cuộc sống của Sligo nhỏ bé và êm ả của chúng tôi. Quyết định không hợp
tác với Mary và về sau làm việc cùng Louis là một cú đấm vào mặt họ.

Khi chúng tôi nói chúng tôi rất tiếc vì không thể kí hợp đồng, họ đã bực

tức trong một thời gian dài, nhưng đó là quyết định mà chúng tôi buộc phải
làm. Tôi phải làm điều đó vì bạn bè, gia đình hiện tại và gia đình của tôi
trong tương lai. Chúng tôi không nói “không”với Mary và đi làm việc với
một quản lí nào khác mà không phải là Louis Walsh. Tôi tự an ủi rằng, nếu
là họ, họ cũng sẽ quyết định tương tự như tôi. Louis có lẽ là quản lí nhạc
pop tốt nhất ở châu Âu lúc bấy giờ. Chúng tôi không thể bỏ qua cơ hội đó.

Lúc Louis Walsh bắt đầu xuất hiện, Kian nói, tôi đã sẵn sàng bỏ học bất

cứ lúc nào. Tôi đã luôn trong trạng thái “Đi nào, đi, đi!”

Mark và Shane thì còn phải đắn đo suy nghĩ. Họ muốn ban nhạc nổi

tiếng cũng nhiều như tôi, nhưng họ là những học sinh giỏi, họ còn có các kì
kiểm tra để cân nhắc đến. Còn tôi thì, “Quên kiểm tra đi!” Tôi chưa bao giờ
hứng thú với việc học hành. Tôi đến trường chỉ để tham gia các hoạt động
ngoại khóa - thể thao, kịch nghệ và ca hát. Tất cả những gì tôi muốn làm
trong cuộc đời mình là được đứng trên sân khấu, được hát trong một ban
nhạc.

Điện thoại reo.

“Có phải điện thoại của cậu không, Shane?”

Chúng tôi đang ngồi uống bia và nói chuyện phiếm trong quán rượu.

Tất cả chúng tôi vừa mua điện thoại di động nên không ai biết nhạc

chuông đó là của ai, chúng tôi cùng kiểm tra túi của mình.

Là của tôi.

Chẳng mấy ai biết số của tôi cả và tôi nhận ra số đang gọi là từ Dublin

nên tôi đã nghĩ, Thằng quái nào gọi cho mình thế này?

“Ai đấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.