WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 66

Chúng tôi ngồi quanh một chiếc bàn tròn, không khí khá căng thẳng. Tôi

hình ung Kian, Mark và Shane chắc hẳn đang cảm thấy nhẹ nhõm, bởi ai
cũng biết trước rằng họ sẽ an toàn.

Graham, cựu thành viên nhóm - người đã bị loại trước đây và giờ đang

giữ chức quản lí lưu diễn - nói, “Hiện tại thì số đông muốn giữ Brian ở lại
trong ban nhạc”.

Tôi cũng đoán được sẽ là như vậy. Giờ chỉ còn lại tôi và Michael. Kể cả

vậy, tôi vẫn cảm thấy bất an. Michael cũng vậy - đầu cậu ấy đang cúi gục
xuống. Tôi lo lắng nhìn quanh, không biết phải nghĩ gì. Shane đã nói trước
với tôi rằng Louis có vấn đề với Michael, nhưng dù sao thì giây phút này
cũng đã đến...

Louis nói, ‘Tôi sẽ để các cậu lựa chọn, tôi không muốn phải đưa ra quyết

định.”

Michael không hề động đậy, đầu cậu ấy vẫn cúi gục.

Rồi Graham nói, “Chúng ta sẽ bỏ phiếu kín trong nhà vệ sinh...”, trong

lúc cậy ấy đang nói, Louis nhìn tôi và giơ ngón cái lên chỉ vào tôi.

Tất cả mọi người bỏ phiếu rồi Graham, Chúa phù hộ cậu ấy, đã bước ra

với một xấp giấy. Cậu ấy đứng ở bàn và nói: “Các thành viên của IOYOU
là: Shane Filan, Kian Egan, Mark Feehily, Brian McFadden và Nicky
Byrne.”

Michael phủ phục hoàn toàn. Hai vai rũ xuống - cậu ấy rất suy sụp. Điện

thoại của cậu ấy vang lên, Michael cầm nó và ném dọc căn phòng rồi đứng
dậy bước ra ngoài. Một vài người tới chỗ cậu ấy và vỗ nhẹ vào lưng, an ủi
cậu ấy. Nhưng Michael rất buồn bực và chẳng thè nghe ai nói gì.

Tôi lại gần và nói, “Nghe này, Michael, tớ biết tớ là người cuối cùng cậu

muốn nghe vào lúc này, nhưng tớ đã trải qua tình huống tương tự khi bị đá
khỏi Leeds, đó là một cú đau đớn. Ta chẳng thể làm gì hơn là vực mình dậy
và bước tiếp.”

Cậu ấy chẳng thèm để ý đến tôi. Tôi không trách cậu ấy - đó là một tình

huống khó khăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.