XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 139

Xa xôi Thôn Ngựa Già

I

Tháng mười một Tây rồi mà trời còn nồng nực như giữa mùa hè. Quạt

máy quay vù vù suốt hai mươi tư giờ không ngừng nghỉ. Trừ khi phải ra
ngoài, còn suốt ngày ở trong nhà, đánh cái quần đùi với chiếc may ô cũ,
đến bữa khoanh tròn trên nền đá hoa, chan nước canh dầm sấu húp sùm sụp
mà người vẫn cứ là nẫu nà bã bượi, bải hoải như không còn gân cốt. Thời
tiết không có con tim. Nó không biết thương xót ai cả. Nóng oi quá, có lẽ vì
vậy mà con chó Tép nòi Tây Ban Nha tai cụp, lông trắng vá nâu không ngủ
được, cả đêm sủa nhăng nhẳng, đến mức ông Khái, chủ nhân, một nhà cách
mạng lão thành, ở khu tập thể này mất giấc ngủ trưa như thường lệ, tỉnh
dậy, sau khi quát: “Muốn ăn đòn hả?” rồi sau đó tìm hiểu lý do thì mới biết,
nó nổi giận chỉ vì một con cóc cụ chắc củng do oi ngột quá từ sân nhẩy vào,
ngồi chềnh ềnh trước cửa, ra oai nghiến răng kèn kẹt.

Tiếng cóc cụ kêu chắc đã thấu trời. Nên trưa ấy đang vật vã trở mình,

bỗng thấy như có luồng khí lạnh thổi vào hai ống chân. Và mảnh chiếu ở
dưới nhơm nhớm như chườm một hơi nước đá. Trên gác hai có tiếng đập
chăn thùm thụp rồi tiếp đó vẳng xuống một giọng phụ nữ ngọt ngào và
thánh thót: “Trời sắp mưa rồi, bác nào có quần áo phơi thì tỉnh dậy cất hộ
em đi mới nào!”.

Con chim đẹp có tiếng hót hay. Người đàn bà trên gác chắc xinh đẹp

nên giọng của chị có sức quyến rũ đến mức tất cả đàn ông ở dãy nhà tập thể
nọ bất giác đều thức tỉnh. Họ tưởng người phụ nữ gọi riêng mình. Ngoài
trời đã thấy ngọn gió thổi nhè nhẹ, đung đưa cành phi lao và lát sau trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.