XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 66

gọn một cô gái chăn bò trên đường, đè cô bé ngay trên nệm cỏ, vừa làm
tình với cô vừa gào như điên dại vì phát hiện niềm khoái lạc vô biên ở chốn
bản quê. Trả lời câu hỏi khảo sát của Cố Vinh, y đáp. “Chả nghĩ đến Chúa
hay bất cứ ai cả. Chỉ nghĩ đến chõ bột ngô và con đàn bà. Chõ bột ngô để
ăn. Con đàn bà để đút vào một phát cho nó sướng, thế thôi, há!”. Ôi, Sùng
Sử! Một bản thể xung thiên! Sùng Sử mãi mãi chỉ là Sùng Sử! Một người
Mông mãi mãi vẫn là dân con của bộ tộc Mông?

Cùng ruổi rong tháng ngày với Cố Vinh, ngoài Sùng Sử, con chiên còn

cần phải được sự rèn giũa của chúa, còn có con ngựa đực. Con ngựa đực
màu đỏ lửa, mắt xếch xanh dữ tợn, đuôi bờm rườm rà, bốn tuổi, có nước
kiệu êm và nước đại nhanh như gió. Con ngựa rừng rực một khối nóng
cháy sức lực, có tiếng hí dài lạnh rởn mỗi khi gặp ngựa cái. Con ngựa đỏ
không phải là chiếc ghế băng phủ tấm chăn đỏ trong lễ cúng ma của hố pẩu
Mã A Thòn được phong danh là con tuấn mã. Tuy vậy con ngựa đực màu
đỏ cũng đem lại cho Cố Vinh cái hư giác hạnh phúc và oai hùng của saman
trong cuộc chinh phục, giành lại các linh hồn khốn khó.

*

Bữa nay Cố Vinh và Sùng Sử rời huyện lị Sapả từ lúc tan sương. Họ

dự định buổi chiều sẽ tới bản Mù Cang Chải để khảo sát cái chết của một
con trâu cày; con vật này là hóa thân của một người đàn ông còn chồng
chất nợ nần khi trở về với quê tổ, như đã nói ở trên, trong một trang ghi
chép của Cố về đời sống tâm linh của bộ tộc Mông này.

Buổi trưa, đúng với lộ trình, hai thầy trò tới con suối lớn ở đầu bản

Lao Chải. Nắng sáng long lanh. Nước suối trong xanh. Hoa trúc đào nở đỏ
sậm trên bờ suối xanh mượt cỏ êm. Buộc con ngựa đỏ ở gốc đào, hai người
giở bánh trái ăn bữa trưa. Cơm nước xong, Sử vác dao quắm tót lên rừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.