- Bà ấy cúi đầu chịu đòn. Tôi tự hỏi mẹ tôi có yêu ông ấy không.
- Còn chuyện gì nữa?
- Mẹ tôi quyết định đầu độc ông ấy.
- Bà ấy căm ghét ông ta đến thế ư?
- Tất cả những gì tôi biết là mẹ tôi sống với ông ấy hai mươi bốn năm trời
mà không bỏ đi.
- Cộ cho rằng bà ta rất đau khổ ư?
- Ông cảnh sát trưởng, tôi không muốn nhớ đến những chuyện ấy nữa. Từ
nhỏ tôi chỉ có một mơ ước: bỏ đi. Và khi có thể, tôi đi.
- Đã mười lăm năm rồi, đúng không?
- Ai bảo ông như vậy?
- Mẹ cô.
- Ông ấy không giết mẹ tôi chứ?
Cô gái suy nghĩ một thoáng rồi hỏi thêm:
- Hay là mẹ tôi đã đầu độc ông ấy?
- Không phải là không thể. Mẹ cô nói rằng ông ta đi Poitiers mua rượu vào
chiều thứ sáu tuần trước.
- Đúng thế. Hồi tôi còn nhỏ, ông ấy cũng đi mua rượu như vậy.
- Người ta đã vớt một xác người ở kênh đào Saint-Martin. Có thể là xác của
ông ấy.