XANH NHƯ MÂY TRỜI - Trang 43

Hiền có vẻ hơi luống cuống. Cứ có mặt anh Thái là Hiền mất tự nhiên, mất
hẳn vẻ nghịch ngợm thường xuyên.
Thịnh đỡ cho bạn:
- Xoài ngọt không anh Thái?
Anh Thái gật đầu:
- Ngọt lắm Thịnh ạ. Cám ơn Hiền nghe. Lần sau nhớ… cho nhiều hơn chút
xíu.
Ba anh em cùng cười. Hiền bỗng hỏi Thịnh khi anh Thái đã trở lên nhà:
- Chị Thanh đâu mày?
- Tao không rõ. Chỉ đi chơi đâu đó mà.
Hiền chắt lưỡi:
- Tao nói mày đừng buồn. Nhà mày gặp lúc túng hụt như thế này mà bà
Thanh bả đi ra đường, diện quá trời quá đất.
Thịnh dịu giọng:
- Quần áo cũ của chỉ chứ lâu nay đâu có may.
Hiền gật đầu:
- Thì tao đồng ý, nhưng thử hỏi mày, tùy lúc mà ăn mặc chứ! Chị Thanh
mày, đi ra đường như bà hoàng, coi không được. Đáng lẽ chỉ phải sao cho
hợp với gia đình.
- Thôi kệ chỉ mày ơi!
- Tao nói cho mày nghe cho vui vậy thôi! Tại tao gặp chỉ đi chơi dài dài.
- Chỉ không có đi làm.
- Còn mày, công việc dồn đống cho mày như vậy đó hả. Thiệt tình tao
không hiểu nỗi chị mày.
Thịnh cười một mình. Làm sao Hiền hiểu được chị Thanh. Ngay như Thịnh
mà còn không hiểu nổi chị nữa là.
* * *
Chị Thanh gác một chân qua đùi Thịnh, tư thế nằm đó có lẽ giúp chị thoải
mái hơn. Chị nói:
- Tao mới quen một tên khá lắm mày.
- Ai vậy chị?
- Tuấn, sinh viên Y khoa, được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.