XANH NHƯ MÂY TRỜI - Trang 50

Trưa chị Thanh đi học về, chị càu nhàu:
- Con khỉ, mày về hai giờ sau sao không cho tao hay, làm tao đợi mỏi cả
chân.
- Sáng nay em có nói trước với chị mà.
Chị Thanh gắt:
- Thì lúc về mày cũng phải đảo lên lớp nhắc tao chớ.
Thịnh im lặng không cãi lại. Chị Thanh đã nói thì cãi lại cũng vô ích. Bà
Diệp chứng kiến câu chuyện, rầy con:
- Sao con hay bắt bẻ em vậy Thanh. Nó nói với con buổi sáng rồi, vả lại, nó
về đi lấy hồ sơ cho ba chứ có nó đi chơi đâu.
Chị Thanh vùng vằng:
- Ở nhà này bây giờ ai cũng binh con thịnh, tại nó biết làm ra tiền mà…
Anh Thái quát to:
- Thanh, không được hỗn với má.
Chị Thanh bỏ xuống nhà. Thịnh thấy hai giọt lệ long lanh trên mắt mẹ…
Câu nói của chị Thanh đã khơi động nỗi tủi thân của bà. Thịnh muốn tìm
một câu an ủi mẹ nhưng cô bé thấy không danh từ nào làm người nguôi
ngoai được ở giờ phút này…
* * *
Thịnh kết luận:
- Như thế đó, nếu mình có tiền thì hy vọng ba có thể khỏi. Nhưng em chỉ
mới nói với anh thôi, ba mà em chưa nói. Em nghĩ rằng, anh em mình có
thể tìm cách kiếm thêm tiền, dành lại để giúp ba…
Anh Thái gật gù:
- Thịnh ạ, nếu ai nhìn thấy được rõ con người em, chắc họ sẽ quý mến em
bằng một thứ tình cảm không bao giờ phai nhạt. Em đã nghĩ được như vậy,
anh cũng sẽ cố gắng hết sức anh.
Thịnh buồn rầu:
- Anh đừng an ủi em. Em biết, em xấu xí và tầm thường. Tất cả những gì
em làm không phải để cầu mong cho một ai hiểu em. Em chỉ muốn tìm
quân bình cho đời sống của ba, của gia đình mình…
Anh Thái hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.