Chị Thanh về đến. Thấy Nghiêm và Thịnh, chị hơi chau mày rồi tươi ngay
lại nét mặt.
- Anh Nghiêm đến lâu chưa?
Nghiêm gật đầu:
- Khá lâu.
Chị Thanh chanh chua:
- Tâm sự quá trời hả Thịnh?
Thịnh đỏ mặt nhìn Nghiêm cầu cứu. Nghiêm hắng giọng:
- Anh nói chuyện với Thịnh, Thanh đừng nói như vậy.
Chị Thanh hơi mím môi:
- Vào làm cho tao ly nước đi, mệt quá!
Thịnh bước ra nhà sau, cô bé cảm tưởng ánh mắt của Nghiêm đang đuổi
theo mình với một chút thương hại…
***
Nguyệt nhìn chồng sách học của Thịnh ngồi xuống:
- Năm nay Thịnh chưa thi phải không?
- Chưa chị ạ, sang năm.
Nguyệt cười:
- Tôi thấy Thịnh chăm lắm, chắc sang năm thế nào cũng đậu.
Thịnh đùa:
- Vậy mà thấy bói nói số em năm ba keo mới đậu.
Nguyệt lắc đầu:
- Hơi nào mà tin. Bói ra ma quét nhà ra rác mà.
Nguyệt rất dễ thương và tế nhị trong lối đối xử với Thịnh. Những buổi tối ở
cạnh bà Tâm, mẹ Nguyệt, Thịnh mang bài ra học. Thịnh ngủ trên chiếc
giường con cạnh giường bà Tâm. Bà lại có thói quen để đèn sáng lúc ngủ
nên Thịnh dễ dàng học bài. Trong nhà ít người, lúc nào cũng lặng lẽ, buổi
tối càng lặng lẽ hơn. Công việc lại nhàn hạ, hầu như chỉ việc… ở cùng
phòng với bà Tâm. Thỉnh thoảng bà sai bảo một vài công việc lặt vặt vậy
thôi. Những buổi tối ở đây, Thịnh ưa thả hồn vào những suy tưởng không
thật để rồi mỗi sáng đạp xe về nhà cho kịp giờ đi học. Thịnh kiểm điểm lại
rồi tự trách mình mơ mộng. Thịnh được biết Nguyệt năm nay lên năm thứ