XIN ĐỪNG ỐM - Trang 22

— Bà dám chắc là cháu sẽ cực kỳ thích chỗ này. – Bà nói, tay kéo tấm

vải phủ giường xuống. – Nên nhớ nếu cháu ốm, – bà chậm rãi quay sang
nhìn tôi, – thì bà biết phải chăm sóc cháu như thế nào.

Cặp môi bà bĩu ra, cong lên khiến tôi liên tưởng ngay đến một kẻ kỳ dị

đang nở nụ cười.

Tại sao bà lại cứ nhắc đi nhắc lại câu đó? Bà sẽ chăm sóc mình thế nào

đây? Tôi lại rùng mình. Thực sự bà đã làm tôi sợ hãi.

Cuối cùng thì bà cũng ra khỏi phòng. Tôi thay bộ quần áo ngủ rồi nằm

phịch ra giường. Suốt mấy tiếng đồng hồ bị một người kỳ quái theo dõi đã
làm tôi quá căng thẳng.

Tôi tự nhủ mình sẽ ngủ hai ngày liền cho tới khi bố mẹ đến đón.

Nhưng hoá ra tôi lại không ngủ được bởi lúc này lời nhắc nhở của bố

vẫn cứ ong ong trong đầu tôi. – Đừng có ốm ở nhà bà. Cho dù có làm sao đi
nữa thì cũng ĐỪNG CÓ ỐM.

— Mình sẽ không ốm. – Tôi thầm lẩm nhẩm. Kéo chiếc chăn lên tận

cằm, tôi nhìn đăm đăm vào một vết tróc trên tường. – Mình sẽ không ốm.

Tôi cứ lẩm nhẩm mãi câu nói đó. Rút cuộc, tôi cũng chìm vào một giấc

ngủ chập chờn.

Một tia nắng chiếu thẳng vào mặt tôi, tôi ngồi bật dậy.

— Sáng rồi kia à? – Tôi kêu lên. – Không thể nào.

Tôi cố nuốt nước bọt nhưng cổ họng đau rát. Mũi tôi sụt sịt. Mũi tôi

đang chảy nước. Người tôi ớn lạnh.

— Ôi, không. – Tôi rên lên. – Mình ốm mất rồi.

Một bóng người lướt qua góc phòng.

Tôi rùng mình.

Phút chốc bóng đen đó lờ mờ hiện ra. Nó từ từ di chuyển về phía tôi, rõ

dần.

— Bà! –Tôi giật nảy người kinh hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.