XIN ĐỪNG ỐM - Trang 38

Tôi lao về phía giường định chui xuống gầm. Nhưng bà còn nhanh hơn.

— Ô, không, không được. – Bà túm chặt hai tay tôi. Trời ơi, bà quá

khoẻ. Thật không thể tin một người phụ nữ nhỏ nhắn như bà lại có sức mạnh
nhưt hế.

Bà đẩy tôi lại gần chiếc máy. Tôi chưa kịp ngăn, bà đã cột hai cổ tay tôi

vào tay vịn máy.

— Cháu cứ nằm trên giường thì chỉ ốm thêm. Cháu phải vận động. –

Bà quấn nhanh đai quanh đầu tôi rồi kích hoạt vào vòng số chiếc máy. – Tập
thể dục để khỏi hẳn bệnh. – Bà nói.

Động cơ bắt đầu tăng tốc và tôi cũng bắt đầu phải rảo chân.

— Trái, phải, trái, phải. – Vừa đếm to, bà vừa giám sát tôi.

Trông bà chẳng khác gì một sĩ quan coi ngục. Tại sao bố mẹ tôi lại có

thể nghĩ con người kỳ quặc này là một bà già nhỏ nhắn dịu dàng kia chứ?

— Chạy đi. Chạy. Chạy. – Bà tiến sát gần chiếc máy.

Tôi không thể nhìn được bà bởi đầu tôi đã bị bà quấn quanh bằng chiếc

đai da. Lúc này tôi chỉ có thể nhìn thẳng.

— Bà nâng tốc độ máy lên. – Bà giải thích. – Đây chưa phải là mức

tập, chỉ là mức khởi động thôi.

Bà quay vòng số lên mức cao hơn.

Tức thì tôi bật chồm phía trước, chân sải rộng, cố gắng lắm tôi mới

theo kịp tốc độ quay của máy.

— Nhanh nữa, Corey! – Bà gằng giọng ra lệnh. – Nhanh lên.

Đôi chân trần của tôi nện thình thịch trên dải băng trượt cao su. Nhanh

hơn, nhanh hơn. Tim tôi cũng đập thình thịch trong lồng ngực tưởng như tôi
khó có thể bắt kịp hơi thở của chính mình. Phải. Trái. Phải. Trái. Chân tôi
đang bay.

Năm phút. Mười phút. Cơ bắp đùi tôi như muốn rời ra.

— Cháu xin bà, dừng lại đi. – Tôi rên rỉ van xin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.