XIN ĐỪNG ỐM - Trang 40

Nhưng muốn thế tôi phải có số điện thoại trên cánh cửa tủ lạnh, trong

bếp, dưới nhà.

Tôi xốc lại quần, quyết định không phí thời gian đi tất với giày. Tôi

cầm chúng lên rồi đi ra cửa.

Tôi thì thầm tự vạch kế hoạch trong đầu: “Mở cửa, sau đó chạy vụt

qua.” Khi sợ hãi tôi thường tự nói một mình. Và, bà Marsha lại có quá nhiều
lý do khiến tôi sợ hãi.

Được rồi. Tôi sẽ lao ra mở cửa, rẽ phải, đi về phía cầu thang. Phòng

bếp nằm bên tay trái cầu thang.

— Mình lấy số điện thoại rồi đi tìm máy để chỗ nào. – Tôi lẩm nhẩm. –

Có thể trong phòng khách.

Tôi dỏng tai nghe xem có tiếng động nào không. Không có.

— Tốt rồi. – Tôi đặt tay lên nắm đấm cửa. Hít một hơi sâu, tôi lấy lại

tinh thần. – Đếm đến ba. Một. Hai…

Tôi xoay nắm đấm rồi đẩy ra.

Nhưng chẳng có gì xảy ra.

Tôi lại xoay rồi đẩy. Nặng quá.

— Ôi không! – Tôi kêu lên. – Mình bị nhốt rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.