XIN ĐỪNG ỐM - Trang 42

Tôi đưa mắt quan sát khắp căn phòng. Tìm cách khác. Phải có cách

khác để thoát khỏi đây. Sàn nhà!

Tôi vội nằm bò ra sàn và cố cạy móng tay xuống tấm ván sàn. Nhưng

tôi chỉ làm mình thất vọng. Tôi mà cứ cạy với đào như thế thì chỉ làm móng
tay mình gãy hết mà thôi. Sàn nhà rất cứng.

— Mình đang bị cầm tù! – Thất vọng, tôi đấm tay vào tường.

Tại sao? Tại sao bà lại đối xử với mình như thế?

Mà tôi cũng không thể hiểu sao bố mẹ bỏ tôi lại với một người kinh

khủng như vậy.

Có thể tôi cũng không được khỏe. Tôi đã bị say ô tô nhưng Meg cũng

thế. Chị ấy còn than phiền vì nóng nhiều hơn cả tôi. Vậy mà chẳng có việc
gì xảy ra với chị ấy.

Có thể là tại phiếu điểm mới nhất của tôi. Tôi đạt toàn điểm B các môn

nhưng có một điểm D môn Toán. Bố cũng có hơi phiền lòng, mẹ cũng thế.

Chợt tôi mở to mắt lo sợ. Liệu đây có phải là hình phạt đối với tôi vì

chỉ đạt kết quả như thế? Tôi lắc đầu. Không thể, bố mẹ không thể làm vậy.
Hay đúng thế cũng nên?

Có thể họ không biết bà là người gàn dở. À mà không, bố đã chả nhắc

mình về việc không được ốm là gì. Tôi rối trí quá, tôi cảm thấy chóng mặt.

Tôi đi đi lại lại quanh căn phòng. Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng. Tôi

vừa đi vừa day trán. Một ý tưởng loé lên trong đầu. “Mình phải thoát khỏi
đây. Trước khi quá muộn.”

Đầu tôi đau nhức. Tôi nhắm nghiền mắt, cố làm dịu cơn đau đầu. Chợt

tôi nghe thấy một tiếng động đáng sợ.

Tiếng bước chân.

Tôi mở bừng mắt.

— Ôi không! – Tôi khẽ kêu lên. – Bà Marsha lại trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.