XIN ĐỪNG ỐM - Trang 43

Tim tôi đập thình thịch. Tôi thấy khó thở. Bà lại sắp làm khổ mình! Tôi

biết thế mà.

Phải trốn! Tôi nhìn nhanh khắp phòng. Nhưng trốn vào đâu đây.

Có tiếng mở khoá rồi tiếng đẩy cửa. Tôi vội nấp ngay vào góc phòng.

Tôi ngồi thụp xuống, lưng dán sát vào tường.

Cửa phòng bật tung ra, bóng bà che lấp cả ánh sáng bên ngoài. Chưa

bao giờ trông bà giống y tá như thế này. Ngoài bộ trang phục trắng, bà còn
chụp thêm lên đầu một chiếc mũ y tá trắng. Bà chống tay ngang hông.

— Có chuyện gì thế Corey? – Bà lên tiếng. – Sao cháu lại dừng tập?

— Cháu… à… cháu vừa mới nghỉ giải lao. – Tôi đáp bằng giọng run

run.

Bà sải hai bước dài đến bên chiếc máy. Bà đặt lòng bàn tay lên thử. Nó

nguội lạnh.

Bà quay phắt lại phía tôi.

— Cháu nói dối. – Bà lắc đầu chán nản. – Bà không ưa những đứa trẻ

dối trá.

— Cháu xin lỗi bà. – Tôi lúng túng. – Không phải cháu vừa mới nghỉ

tập mà ý cháu là khoảng mươi mười lăm phút rồi.

Bà bước tới rồi ra hiệu cho tôi đứng dậy. Tôi sợ hãi đứng ngay lên, nép

chặt hơn vào tường.

— Cháu biết cháu làm bà nghĩ gì không? – Bà cúi xuống sát mặt tôi.

— Không ạ. – Tôi đáp lí nhí giọng yếu ớt.

Gương mặt bà chuyển ngay thành vẻ chế nhạo chua cay.

— Bà nghĩ cháu không thể khá lên được đâu.

Tôi vội lắc đầu:

— Không, không đúng như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.