XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 1 - Trang 189

Nghe qua có chút ngốc nghếch, nhưng Cừu Chính Khanh lại thấy cảm

động. Anh ôm Tiểu Thạch Đầu, nói: “Sẽ thành hiện thực thôi. Đợi cháu lớn
lên rồi, cháu có thể đi đến những nơi mà cháu muốn.”

Tiểu Thạch Đầu cười hì hì: “Cháu cũng nghĩ như vậy.”

Cừu Chính Khanh lại ôm cô bé một chút, biểu tình và ngữ khí của cô

bé, hệt như phiên bản nhỏ của Doãn Đình vậy.

“Chị Đình Đình đâu?” Cừu Chính Khanh hỏi.

“Chị ấy vừa mới đi.”

Cừu Chính Khanh ngẩn người, cô đã lại đi rồi?

“Chị ấy đang chơi nhảy dây với chúng cháu, sau đó thì nhận một cuộc

điện thoại. Tiếp đó Tiểu Băng bị ngã, chị Đình Đình và cô giáo đưa Băng
Băng đi bôi thuốc, xong rồi chị Đình Đình mới đi.”

Đi nhanh như vậy sao? Cừu Chính Khanh thấy hơi thất vọng. Anh nghĩ

đó là cảm giác khi giải câu đố nhưng lại giải sai. Tiểu Hàn dẫn cô giáo tới,
Cừu Chính Khanh lấy táo và nho trong xe ra đưa cho cô giáo, sau đó chào
tạm biệt.

Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Hàn bịn rịn tiễn anh. Cừu Chính Khanh nói

với Tiểu Hàn: “Cố gắng học tập đó, chuyện chú đã hứa, chú không quên
đâu. Cháu cũng đừng quên, phải thi lên đại học.”

Tiểu Hàn nghe xong rất hưng phấn, gật đầu mạnh. Tiểu Thạch Đầu hỏi

Cừu Chính Khanh: “Chú Nghiêm Chỉnh ơi, những nơi chú từng đến có lưu
lại bưu thiếp không?”

Cừu Chính Khanh không hiểu sao có chút ngượng ngùng: “Chú rất ít

khi đi đâu đó.” Đi công tác là chuyện thường xuyên, anh đã đi qua rất nhiều
quốc gia và thành phố lớn, nhưng trước nay lại ít khi đi du lịch. Nghĩ kỹ lại,
đúng là từ trước đến nay chưa từng đi du lịch thì đúng hơn. Ngoại trừ đôi
lúc khách hàng dẫn anh cùng đồng nghiệp đi tham quan vì có rất nhiều việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.