“Vâng, anh ấy nói đã bắt những người bạn tốt đến cả đây, nếu thấy
người nào vừa mắt thì nói với anh ấy, anh ấy sẽ giới thiệu cho em.”
“Vậy sao?” Anh lại hỏi.
Câu hỏi này của Cừu Chính Khanh như nhắc nhở cô trọng tâm chính
của buổi tối hôm nay, “Em phải đi quan sát một chút, anh không ngại chứ?”
Vậy thì anh nghĩ việc của anh, cô tìm đối tượng của cô, không ai cản trở ai.
Anh gật đầu, nhìn cô vui vẻ chạy vào trong.
Ánh mắt khi Doãn Đình nhìn anh, thái độ thản nhiên của cô, cô thực sự
không có chút nào tình ý với anh. Bởi vậy mới nói đây là một đơn hàng
không thể nào đặt được, cách giải quyết là dứt khoát từ bỏ nó, tìm mục tiêu
khác. Cừu Chính Khanh hít sâu một hơi, đơn giản thế đấy. Không có gì
đáng phiền não ở đây cả.
Anh lấy lại tinh thần, sau đó trở vào phòng tiệc.
Không thấy Doãn Đình đâu, không biết cô lại chạy đến chỗ nào rồi.
Thẩm Giai Kỳ lại đi đến bắt chuyện với Cừu Chính Khanh, “Buổi tiệc đầy
tính giải trí như thế này, thật không nghĩ tới Cừu tổng mà cũng đến tham
gia.”
“Chuyện vui của đại tiểu thư và Cố thiếu gia, tôi cũng nên đến chúc
mừng.” Cừu Chính Khanh trả lời rất hợp lí.
Thẩm Giai Kỳ cười lớn, “Anh nói cứ như hôm nay là ngày cưới của hai
người họ vậy.”
“Đến ngày cưới lại tham gia lần nữa.” Cừu Chính Khanh vẫn thản
nhiên.
Thẩm Giai Kỳ nhìn anh: “Vậy nếu tôi hẹn gặp riêng Cừu tổng một lần,
Cừu tổng có nể mặt tôi không?”