Trước tiên phải nhắc đến tình cảm. Doãn Đình là người coi trọng tình
cảm chứ không phải lợi ích, với điều kiện của cô, cô không cần mưu lợi gì
với đàn ông.
Thế là Cừu Chính Khanh đặt bút viết:
Điều thứ nhất, về mặt tình cảm, điều quan trọng nhất là anh thích em.
Em từng nói, hai người có hợp hay không thật ra phải xem bản thân cảm
thấy thế nào. Nhìn có vẻ không phù hợp, nhưng nếu thực sự thích thì có thể
cùng nhau thay đổi, điều chỉnh lại bản thân cho phù hợp với đối phương.
Ngược lại, nếu đã không thích, bên ngoài nhìn vào tưởng chừng như rất
thích hợp nhưng thật ra tình cảm đó cũng chỉ vô ích thôi. Cảm xúc là quan
trọng nhất, có cảm xúc thì mới phù hợp. Thế nên, anh thích em.
Điều thứ hai, về mặt kinh tế. Anh có một chiếc xe không cần vay tín
dụng, một căn nhà còn phải trả góp thêm năm năm. Lương thưởng hàng
năm không ít, tiền tiết kiệm cũng tương đối khá. Tuy không bì được với em,
nhưng cũng đủ để mang đến cho em một cuộc sống tốt.
Điều thứ ba, về gia đình. Bố mẹ anh đều đã qua đời, họ hàng thân thiết
nhất là người cô ở quê. Hàng năm anh đều gửi tiền, gửi quà về, nhưng rất ít
khi quay về đó. Vì vậy em không cần lo lắng đến vấn đề gia đình, ví dụ như
bị bố mẹ phản đối này nọ.
Viết đến đây, Cừu Chính Khanh dừng lại suy nghĩ, còn gì để đối
phương có thể sẽ để ý nhỉ? Đúng rồi, tuổi tác, họ chênh nhau những chín
tuổi. Nhưng con số này không quan trọng, con số đại diện cho cuộc sống
sau này mới là điều cần bận tâm. Sau đó, Cừu Chính Khanh viết tiếp.
Điều thứ tư, về chuyện tuổi tác. Anh lớn hơn em chín tuổi. Em từng
nói, nam hơn nữ từng nấy tuổi là người biết thương yêu vợ. Thân thể anh
khỏe mạnh, tập thể dục hàng ngày, ăn uống điều độ, không uống rượu,
không hút thuốc, đi xã giao cũng không say xỉn. Anh sẽ tiếp tục giữ gìn, đợi
khi chúng ta già đi, anh nhất định còn có thể chăm sóc em, sẽ không ra đi
trước em.