XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 2 - Trang 167

Doãn Quốc Hào lẳng lặng nhìn con gái, “Những thứ này, người đàn

ông khác cũng làm được”.

Doãn Đình ra sức lắc đầu: “Nhưng những người đó không phải anh

ấy”.

“Đúng vậy, vì vậy con nên để cậu ta là chính mình đi.”

Doãn Đình ngẩn người ra, như bị giáng một bạt tai vậy.

Doãn Quốc Hào ôm Doãn Đình vào lòng, nhẹ giọng hỏi cô: “Con nói

xem, có đúng không? Hai đứa vốn đã không thích hợp mà”.

Ở nơi khác, Cừu Chính Khanh bất an nhìn chằm chằm điện thoại,

không biết bây giờ Doãn Đình ra sao rồi. Anh không dám gọi điện. Nếu họ
đã nói chuyện xong, Doãn Đình chắc chắn sẽ gọi cho anh. Nên anh phải
kiên nhẫn chờ đợi, phải kiên nhẫn.

Khi Doãn Đình trở về phòng đã gần mười một giờ, cô biết Cừu Chính

Khanh nhất định đang đợi điện thoại của mình, cô nên gọi cho anh để báo
lại tình hình. Nhưng bây giờ tâm trạng của cô rất kém, nước mắt tuy đã lau
khô, nhưng nỗi buồn vẫn không thể đè nén. Cô nằm trên giường, không
muốn động đậy cũng không muốn nói chuyện, cảm thấy áy náy và đau
lòng.

Cô tự nhủ mình nên đợi thêm chút nữa, đợi khi cô bình tĩnh lại rồi hẵng

gọi điện cho Cừu Chính Khanh, đừng khiến anh lo lắng.

Nhưng đợi một lúc, đầu cô vẫn trống rỗng như cũ, nước mắt thì lại rơi

xuống. Cô không biết vì sao mình lại khóc, rõ ràng không nghĩ nữa rồi mà.
Cô không dám nghĩ, không biết nên làm thế nào. Cừu Chính Khanh nói
đúng, bố cô có chủ kiến của ông, nhưng cô lại thấy bố nói đúng. Cô yêu cầu
Cừu Chính Khanh phải thế này thế kia, nhưng lại không nghĩ cho hoàn cảnh
và vị trí của Cừu Chính Khanh. Cô chỉ thấy làm thêm giờ là không tốt, mà
không nghĩ tới áp lực công việc của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.