XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 2 - Trang 335

Đạo diễn đã chuẩn bị hai câu hỏi, câu thứ nhất: Cháu muốn nói gì với

các cô chú anh chị đã giúp đỡ các cháu? Câu thứ hai :Nếu có thể nói vài câu
với người thân, cháu muốn nói gì?

Những đứa trẻ khác đều nói cảm ơn các cô chú, hoặc bố mẹ ơi con rất

nhớ hai người, con muốn về nhà. Đến lượt Tiểu Thạch Đầu bước vào, cô bé
bình tĩnh nghe xong câu hỏi của đạo diễn, gật gật đầu, sau đó bước một
chân lên trước, chỉ tay lên trời, lớn tiếng nói: “Vì sao mặt trời lại cao, lại xa,
lại sáng như thế? Vì chúng ta có mục tiêu”. Thu chân về, hai cánh tay cô bé
giơ lên qua đầu tạo thành một vòng tròn: “Vì sao trăng lại có khi tròn khi
khuyết? Vì sự thay đổi cũng rất đẹp”.

Đạo diễn ngẩn ra.

Tiểu Thạch Đầu lớn tiếng nói: “Cô nhi viện chúng cháu cần được giúp

đỡ, nhưng chúng cháu không đáng thương, chúng cháu ăn no mặc ấm còn
được đi học, còn có kẹo ăn. Các cô các chú xin hãy yên tâm. Vẫn còn rất
nhiều bạn cần được giúp đỡ, các cô các chú hãy cùng nhau cố gắng. Cháu
xin cám ơn!”.

Một lúc sau đạo diễn mới nhận ra Tiểu Thạch Đầu đã nói xong.

Câu hỏi thứ hai, Tiểu Thạch Đầu cười hì hì nhìn vào ống kính nói: “Bố

mẹ, hai người khỏe không? Con sống rất tốt, bố mẹ cũng phải sống tốt
nhé”.

Đạo diễn hỏi cô bé: “Cháu có nhớ họ không?”

“Cháu không nhớ nổi hình dáng của họ.” Tiểu Thạch Đầu đáp.

Đạo diễn lật lại tài liệu của Tiểu Thạch Đầu, lúc một tuổi cô bé đã bị bỏ

rơi trong khu trung tâm thương mại, trên người chỉ đeo một chiếc ba-lô nhỏ,
trong đó có một tờ giấy ghi họ tên và ngày sinh của cô bé, vì không tìm
được mẹ nên cô bé cứ khóc mãi, một người tốt bụng dẫn cô bé đến đồn
cảnh sát, sau đó thì vào cô nhi viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.