XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 2 - Trang 339

Trên sân khấu, tiết mục cuối cùng đã kết thúc. Tổng giám đốc của Tú

lên phát biểu. Ông cảm ơn mọi người đã ủng hộ cuộc thi này, cũng khen
ngợi cái đẹp mà mỗi người tham dự đã sáng tạo và phát hiện ra. “Sự ấm áp
mà các bạn truyền tải đã vượt xa phần thưởng mà chúng tôi có thể bỏ ra.”

Doãn Đình ra sức vỗ tay. Đột nhiên Cừu Chính Khanh đưa một tờ khăn

giấy cho cô.

“Em hết khóc rồi.” Doãn Đình nói.

“Cầm đi, lát nữa sẽ dùng đến.” Cừu Chính Khanh nói.

Doãn Đình không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn nhận lấy.

Tổng giám đốc của Tú đã nói đến phần cuối, “Đồng thời… khụ khụ…

mọi người đều biết, Phó tổng của tập đoàn chúng tôi là anh Cừu Chính
Khanh. Thông báo thăng chức có viết họ tên anh ấy từng treo trên trang chủ
của công ty suốt một tháng”.

Bên dưới một tràn tiếng cười. Doãn Đình cũng cười, vừa cười vừa nhìn

Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh cũng nhìn cô. Doãn Đình chỉ thấy
anh cũng đang cười, không nhận ra anh đang căng thẳng.

Tổng giám đốc của Tú nói tiếp: “Cho nên, nghiêm túc mà nói, chức vụ

của anh ấy cao hơn tôi, quyền lực lớn hơn tôi, việc tiếp theo là anh ấy ép tôi
làm”.

Mọi người bên dưới không cười nữa, rất hiếu kỳ, im lặng nghe ông nói

tiếp.

Doãn Đình túm lấy cánh tay Cừu Chính Khanh, thấp giọng hỏi: “Anh

đã làm gì?”.

Cừu Chính Khanh không lên tiếng.

Mọi người không cười nữa, đổi lại là Tổng giám đốc cười. Ông lấy một

tờ giấy trong túi áo ra, đọc chữ viết trên đó: “Đình Đình Ngọc Lập 413,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.