XIN HÃY ÔM EM - Trang 1019

Lâm Uyển Bạch đỏ mặt tía tai, cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay trào

dâng, tràn vào tận trái tim. Cô ngượng ngập, nhất là khi phát hiện gần đó
có người đang nhìn mình, thậm chí đi về phía này.

Động tác ngang nhiên ấy bị mọi người nhìn thấy, cô vội rút tay về.

Người đó vẫn tiếp tục đi, có vẻ như lao thẳng về phía cô. Nhưng sau khi

đứng lại, người ấy lại lên tiếng nói với Hoắc Trường Uyên: "Trường Uyên,
tới đây ăn à?"

Là một người đàn ông trung niên đã có tuổi, khoảng trên dưới năm

mươi, ngữ khí rất thân thuộc.

Hoắc Trường Uyên nghe vậy ngẩng đầu lên, đứng hẳn khỏi ghế: "Chú

Trịnh."

"Từ xa chú đã ngờ ngợ là cháu, cũng một thời gian không gặp rồi. Sao

hả? Gần đây sức khỏe của bố cháu thế nào?"

"Rất tốt ạ." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.

"Vậy là tốt rồi! Gần đây khá bận, chú không có thời gian ghé chơi. Đợi

tuần sau rảnh hơn, chú sẽ tới tìm anh Hoắc câu cá. Gần đây mới mở một
khu câu, câu cá ở đó đã lắm!" Đối phương cười ha ha nói xong, mới quay
sang phía bên cạnh, hỏi với vẻ hơi ngập ngừng: "Cô đây là..."

Thấy người ấy tập trung đến mình, Lâm Uyển Bạch lập tức sốt sắng,

cắn môi đứng dậy theo.

Từ câu từ cũng có thể nghe ra, Hoắc Trường Uyên và vị trưởng bối này

khá thân, hơn nữa đối phương còn thân với bố của anh hơn. Thật ra cô hơi
ngượng, không biết mình có nên tránh mặt không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.