XIN HÃY ÔM EM - Trang 118

Cô cũng cúi đầu, lúc xuống taxi, vì quá vội vã, cô rút tiền ra lại quên

khóa túi lại. Lúc này chiếc túi mở hé, để lộ ra chuôi của con dao găm.

Nụ cười và gương mặt ai đó lại hiển hiện trước mặt.

"Con không có!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu phủ nhận, kéo chiếc túi ra sau

lưng, hạ thấp giọng: "Con không có thật mà, con đã hứa với bà..."

Bà ngoại nhìn thấy nơi đầu mày cháu mình hiện lên hai cái bóng, định

nói gì rồi lại thở dài.

Lát sau, cả hai bà cháu đều né tránh chủ đề này, không ai nhắc tới nữa,

như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau khi bà thiếp đi, Lâm Uyển Bạch khẽ khàng đi ra khỏi phòng.

Bà ngoại gắng gượng nói chuyện với cô gần hai tiếng đồng hồ, cuối

cùng vẫn phải để cô bắt đi nghỉ mới chịu ngủ. Sao Lâm Uyển Bạch không
hiểu, bà sợ mình lo lắng.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, chưa cần cô đi tìm, bác sỹ điều trị chính đã

tới.

"Bác sỹ Từ, tiền viện phí tháng này anh cứ yên tâm, hai hôm nữa là tôi

gom đủ!" Lâm Uyển Bạch vội vàng giải thích.

"Cô Lâm, bây giờ không chỉ là vấn đề viện phí nữa..." Bác sỹ xua tay.

Lâm Uyển Bạch dừng lại, không lên tiếng mà đợi đối phương tiếp tục:

"Lần này bệnh nhân ngất xỉu, tuy đã cấp cứu kịp thời nhưng bệnh tình có
chiều hướng xấu đi. Chúng tôi vừa họp bàn, phải làm phẫu thuật bắc cầu
thêm lần nữa!"

"..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.