XIN HÃY ÔM EM - Trang 1427

không đến nỗi ghét bỏ. Bà dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Lâm Uyển Bạch rồi
mới đứng dậy ngồi sang bên cạnh.

"Lâm Uyển Bạch, em không trách anh chứ?" Tiêu Vân Tranh thấy cô

không chủ động lên tiếng bèn hỏi.

"..." Lâm Uyển Bạch mím môi lại.

Tiêu Vân Tranh hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Xin lỗi! Anh không cố

tình giấu giếm em, chỉ là chưa có cơ hội nhắc đến."

"Tiêu..." Lâm Uyển Bạch ý thức được có gì đó sai sai: "Có phải em nên

sửa lại, gọi anh là Hoắc Vân Tranh không?"

Bây giờ nghĩ kỹ lại, chẳng trách năm xưa Tiêu Vân Tranh nói giải ngũ

là giải ngũ, sau đó thoắt một cái biến thành thân phận Vân thiếu. Còn cả
lần gặp trước đó ở sân bay hay bệnh viện, Tiêu Vân Tranh biết nhiều nội
tình như vậy, vì anh ấy vốn là người nhà họ Hoắc.

"Đừng! Còn nhớ lúc gặp ở Pub anh đã nói gì không? Khi đó anh nói, đã

lâu không có ai gọi anh là Tiêu Vân Tranh rồi, tốt nhất em cứ giữ nguyên
như trước đi!" Tiêu Vân Tranh lập tức xua tay, biểu cảm và ngữ khí đều
nghiêm túc: "Lâm Uyển Bạch, anh thật sự coi em là bạn, chuyện này giấu
giếm em là anh không đúng. Thế nên anh xin lỗi em, nhưng anh hy vọng,
giữa chúng ta không có chuyện gì thay đổi, được không?"

"Được..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

"Vậy anh yên tâm rồi!" Tiêu Vân Tranh thở phào.

"Choang..."

Trên tầng bỗng nhiên vang lên một tiếng động lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.