XIN HÃY ÔM EM - Trang 1967

"Chuyện cô gái đó quay về nước mà em dám giấu anh, không nói một

lời!" Hoắc Chấn nhíu mày nói.

Hoắc Dung nghe xong bèn nheo mắt nhìn về phía Lục Tịnh Tuyết. Cô ta

vẫn nở nụ cười tươi. Bà quay sang kêu lên với Hoắc Chấn: "Oan uổng quá
đi mất, em vừa về nước có mấy ngày thôi! Hơn nữa, anh cũng có hỏi đâu,
làm sao em biết anh thích hóng hớt mấy chuyện này!"

Hoắc Chấn thẳng thừng tảng lờ màn đùa cợt của bà, lạnh lùng hừ một

tiếng: "Tiểu Dung, em đừng tưởng anh không biết em đang tính toán
chuyện gì!"

"Thôi được rồi, anh à, xem ra anh vẫn chưa mắt mờ chân chậm, vẫn còn

tinh tường lắm!" Hoắc Dung cười hì hì, thấy Hoắc Chấn định trừng phắt
phồng má, bà vội nghiêm chỉnh lại: "Nhưng có chuyện này em cũng muốn
hỏi anh lâu rồi. Bốn năm trước Trường Uyên gặp tai nạn, vết thương đầu
còn nhẹ hơn vết thương cơ thể rất nhiều, vì sao bỗng dưng lại mất trí nhớ,
anh có từng điều tra không?"

"Việc này có gì phải điều tra, bác sỹ lúc đó cũng nói rồi, trong y học có

rất nhiều nguyên nhân chưa giải thích được!" Hoắc Chấn nhíu mày, dường
như không quá để tâm chuyện này: "Huống hồ, Trường Uyên chẳng có vấn
đề gì hết đã là quá may mắn rồi!"

"Nhưng mà..." Rõ ràng Hoắc Dung không tán đồng.

Hoắc Chấn thẳng thừng ngắt lời bà, nói tiếp: "Không nhưng nhị gì hết!

Theo anh thấy, mất trí nhớ chưa chắc là chuyện tệ. Năm xưa hai đứa nó đã
sớm chia tay, cô gái kia còn theo người khác ra nước ngoài, Trường Uyên
quên cô ta đi cũng là chuyện tốt! Hơn nữa trong bốn năm nay, nó không hề
chịu ảnh hưởng của cô gái đó, quan hệ với Tịnh Tuyết cũng rất tốt đẹp. Có
thể đây chính là sắp xếp của ông trời!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.