XIN HÃY ÔM EM - Trang 2915

Sau khi đưa cô về nhà, Hoắc Trường Uyên trở lại Hoắc Thị giải quyết

công việc, định chập tối về nhà ăn cơm xong sẽ đến bệnh viện.

Vì phẫu thuật xong cần một thời gian để hồi phục nên Lâm Uyển Bạch

cũng phải nằm viện vài ngày, cần chuẩn bị một số quần áo để thay giặt
hằng ngày. Thêm nữa là, nếu không về nhà thì cũng phải vỗ về bánh bao
nhỏ, để nó ngoan ngoãn ở nhà đợi mình.

Đêm xuống, trong bệnh viện, Lâm Uyển Bạch một lần nữa đi tới trước

phòng ICU, dán mặt vào cửa kính nhìn Lục Học Lâm bên trong.

"Hoắc Trường Uyên, ông ấy sẽ khỏe lại phải không?"

"Chắc chắn!" Hoắc Trường Uyên vòng tay ôm vai cô.

Nếu trước kia có thể còn hoang mang thì bây giờ có cô hiến gan, nhất

định sẽ không sao.

Lâm Uyển Bạch cũng nghĩ như vậy, khi ngẩng đầu nhìn thấy anh chau

mày, cô bèn giơ tay vuốt phẳng đôi mày của anh ra: "Anh đừng chau mày
mãi thế..."

Cô mỉm cười, nói giọng an ủi: "Buổi sáng chẳng phải bác sỹ có nói sao,

chỉ cắt bỏ một phần gan, các tế bào còn lại sẽ sinh sôi rất nhanh, không ảnh
hưởng đến việc sinh con đẻ cái sau này!"

Câu nói sau cô cố tình nói thế để di chuyển sự chú ý của anh.

Tuy anh không nói nhưng thật ra anh vẫn luôn rất lo lắng cho mình, sợ

cô gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Hoắc Trường Uyên sầm mặt xuống, hừ lạnh: "Giờ là lúc nghĩ tới mấy

chuyện này à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.