XIN HÃY ÔM EM - Trang 297

"Tiểu Bạch, nếu cháu thật sự giống như cô con gái nhà họ Trương thì bà

không trách cháu! Chỉ cần cháu sớm dừng lại, cuộc đời vẫn chưa hết thuốc
chữa..."

"Bà ngoại, bà đừng khóc, cháu thật sự không có!"

Lâm Uyển Bạch vừa đau lòng vừa sốt sắng. Cô lấy giấy cho bà lau nước

mắt, sợ tâm trạng sẽ ảnh hưởng tới bệnh của bà, nhất là khi bác sỹ chữa
chính luôn nhắc nhở rằng việc quan trọng nhất với bệnh tim là phải kiềm
chế cảm xúc.

Cô cắn chặt răng, buột miệng: "Chỉ là cháu mới có bạn trai thôi..."

"Bạn trai?" Bà ngoại ngẩn người.

"... Vâng!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, đã mở đầu rồi thì chỉ còn cách nói

tiếp: "Chắc chắn không phải người đàn ông đã có gia đình đâu! Anh ấy có
chức vụ khá cao trong công ty, gia cảnh cũng không đến nỗi tệ, biết được
hoàn cảnh của cháu, nên mới cho cháu một khoản tiền để nộp gấp!"

Ngoài quan hệ thực sự giữa hai người ra, những điều khác cô đều nói

thật.

Bà ngoại nhìn cô một lúc lâu mới ngưng khóc: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Khoảng ba mươi ạ..."

"Nhà có mấy con?"

"Việc này cháu chưa rõ lắm..."

Lâm Uyển Bạch càng trả lời càng nhỏ giọng xuống, sợ bà sẽ nhận ra ểm

khác thường, cô cúi đầu né tránh: "À, cháu và anh ấy quen nhau chưa đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.