XIN HÃY ÔM EM - Trang 3154

Gần như đồng thời, những tiếng xuýt xoa vang lên.

Trong rất nhiều ánh mắt vừa bất ngờ vừa phẫn nộ, không ai chú ý thấy,

đôi mắt Lục Tịnh Tuyết mang theo một sự tiếc nuối thoáng qua rất nhanh.

"Cái gì?" Trịnh Sơ Vũ trợn tròn mắt, giống như cũng giật mình không

hề nhẹ.

Người đó bỗng dưng khóc thút thít: "Xin lỗi ông, cháu làm theo lời dặn

của cô Sơ Vũ. Cháu cũng không muốn, cháu chỉ là người dưới. Tiểu thư
đưa thuốc, bảo cháu cho vào canh..."

Trịnh Sơ Vũ chỉ tay vào người dưới, đầu ngón tay run lên vì tức giận:

"Đồ đúng là tôi đích thân đưa cho cô, bên trong là gì, tôi còn không nắm rõ
hay sao! Cô làm việc không suôn sẻ, giờ còn dám đổ oan cho tôi!"

"Đủ rồi!" Ông cụ Lục gõ mạnh cây gậy.

Trịnh Sơ Vũ thấy ông cụ thật sự nổi giận, sốt sắng tới mức hai mắt đỏ

rực lên, chẳng mấy chốc nước mắt đã trào ra: "Ông ngoại, ông nghe cháu
giải thích, cháu thật sự chỉ muốn trút giận, không định..."

"Cháu còn gì để ngụy biện nữa? Ban nãy chính cháu cũng thừa nhận rồi,

chính cháu dặn người dưới làm. Ông còn tưởng cháu đã biết sai, không
ngờ cháu hỗn đến vậy! Xem ra mấy năm qua Học Phương quá nuông chiều
cháu rồi!" Ông cụ Lục lắc đầu, cực kỳ thất vọng.

"Ông nội, ông đừng giận, cẩn thận sức khỏe! Tiểu Vũ còn trẻ người non

dạ, không hiểu chuyện nên phạm sai lầm cũng là chuyện rất bình thường.
Cũng may bây giờ không có chuyện gì cả!" Lục Tịnh Tuyết lúc này đứng
dậy khỏi ghế, bê cốc nước đi qua, vừa cúi xuống vuốt ngực cho ông cụ Lục
vừa nhìn về phía em gái họ: "Tiểu Vũ, em xem em làm ông nội tức giận
này, còn không mau nhận sai!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.