XIN HÃY ÔM EM - Trang 3591

Lâm Uyển Bạch nghe thấy vậy bèn quay đầu lại, nhìn thấy Lục Học

Lâm không biết đã bước vào cửa từ lúc nào, vừa cởi áo dạ ra, trên đầu vẫn
còn dính mấy bông tuyết chưa kịp tan. Ông đón lấy bánh bao nhỏ chạy tới,
cười hiền từ đáp lại: "Ấy, Đậu Đậu, để ông ngoại bế nào!"

Sợ bánh bao nhỏ nghịch tuyết cả buổi sáng sẽ bị cảm, thím Lý dẫn

thằng bé lên gác thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai bố con họ, Lục Học Lâm trầm ngâm

rồi lên tiếng: "Uyển Bạch, để bố đưa con và Đậu Đậu sang Đức nhé?"

Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống, đang gấp gọn lại mũ và găng tay của

bánh bao nhỏ, không hề lên tiếng.

"Chúng ta tới Berlin. Trước kia mẹ con từng tới thăm bố, hai bố mẹ

từng có một khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi ở đó!" Lục Học Lâm
dịu giọng khuyên nhủ. Không phải vì ông quá muốn đưa cô di dân, mà chỉ
muốn chí ít để cô tạm thời rời xa thành phố Băng Thành đau thương này:
"Môi trường và không khí ở đó đều rất tuyệt. Hơn nữa bố đã tìm hiểu
trước rồi, ở đó có rất nhiều trường mẫu giáo và tiểu học song ngữ, sau này
mấy đứa nhỏ khôn lớn cũng không cần phải lo lắng về vấn đề giáo dục! Bố
đã bàn bạc với ông thông gia rồi, anh Hoắc tỏ ý không có ý kiến gì, sẽ ủng
hộ quyết định của con!"

Đợi ông nói xong, Lâm Uyển Bạch mới lắc đầu: "Không cần đâu bố."

Sao cô không hiểu tấm lòng của bố, còn cố tình nhắc tới mẹ để cô lay

động.

Lâm Uyển Bạch nhìn về phía Lục Học Lâm, khẽ nói: "Bố, con đi tới

đâu cũng vậy thôi. Nhưng con phải ở lại đây, con đã hứa với Hoắc Trường
Uyên, sống là người của anh ấy, chết làm ma của anh ấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.