XIN HÃY ÔM EM - Trang 370

Khoảng năm, sáu phút sau, Giang Phóng cầm theo vé lên máy bay quay

trở lại.

"Đi thôi!"

Lâm Uyển Bạch lầm lũi bám theo.

Hàng người đợi qua cửa kiểm tra an ninh khá dài, cần một ít thời gian.

Hoắc Trường Uyên nhìn Lâm Uyển Bạch đứng sau mình, nhíu mày hỏi:
"Sao em cứ im lặng mãi vậy?"

Hình như từ lúc cầm vé đến giờ, cô vẫn chưa mở lời nói câu nào.

Lâm Uyển Bạch rất lâu sau mới lí nhí nói một câu: "Tôi chưa từng ngồi

máy bay."

Nói ra thì thật xấu hổ, thời buổi này gần như không tìm ra người chưa

ngồi máy bay bao giờ.

Nhưng đúng là cô chưa từng, một là từ sau khi rời khỏi nhà họ Lâm cô

chỉ sống cùng bà ngoại, bình thường ít đi du lịch, cho dù đi đâu cùng lắm
cũng chỉ đi tàu hỏa là nhiều. Hai là từ năm tám tuổi khi mẹ qua đời, cô đã
hơi sợ độ cao...

Hoắc Trường Uyên thấy đôi mi cụp xuống của cô khẽ run rẩy, không

khỏi rướn môi cười. Khi lên tiếng, ngữ khí của anh đã dịu dàng hơn ban
nãy không ít: "Lát nữa vào cửa kiểm tra, em cứ đi theo tôi là được!"

"Vâng!" Cô trả lời ngoan ngoãn hơn bất kỳ lần nào khác.

Khoảng thời gian tiếp theo, trong ánh mắt Hoắc Trường Uyên, cô quả

nhiên luôn bám sát phía sau anh như một đứa trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.