XIN HÃY ÔM EM - Trang 419

"Mẹ ơi..."

Hàng mi Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng run rẩy, bờ môi khô khốc mấp

máy.

Hoắc Trường Uyên ngồi phục xuống bên cạnh giường, nắm lại tay cô,

rồi vỗ về nhẹ nhàng lên mu bàn tay.

Đưa bác sỹ về rồi, Giang Phóng lập tức quay lại, cũng yên lặng lắng

nghe vài giây rồi bất ngờ nói: "Hoắc tổng, hình như cô Lâm đang gọi tên
anh!"

Hoắc Trường Uyên nghe thấy vậy bèn nhướng mày.

Khuôn mặt cương nghị cũng bất giác sát lại gần hơn một chút, ghé tai

vào môi cô.

Dường như đúng là có loáng thoáng nghe thấy họ của mình, một sợi

dây nào đó trong trái tim anh như bị đùa nghịch. Anh nín thở lặng người
giây lát, cuối cùng anh cũng đợi được cô lên tiếng lần nữa, thanh âm khẽ
khàng, khàn đặc.

"Hoắc Trường Uyên, tên khốn kiếp..."

Khuôn mặt Hoắc Trường Uyên đổi màu trong phút chốc như bảng điều

khiển.

Giang Phóng đứng bên vội xua tay: "Khụ! Em chưa nghe thấy gì hết!"

...

"Trời ơi, trên kia có người định nhảy lầu!""

"Hình như là phụ nữ!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.